Chương 1*

Chương có dấu sao là chương đã được sửa lỗi câu từ đợt 1 (chưa kiểm tra bản raw) nha.

________________

Khi chuông cửa vang lên, Chu Tân liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay theo bản năng, giờ đã là mười rưỡi tối. Hắn ngồi yên lặng vài giây, đoạn nhanh chóng liên hệ qua mối quan hệ hắn có tại L quốc; trong lúc đi từ thư phòng tới trước cửa chính, hắn đã lọc ra một số người, nhưng không hề tìm thấy người vừa liên lạc với hắn; dù là những việc vô cùng khẩn cấp như giải phẫu, đồng nghiệp cũng sẽ không trực tiếp tìm đến cửa nhà.

Thế nên khi xuyên qua mắt mèo, Chu Tân nhìn thấy người đứng ngoài cửa chính là Lâm Loan, vị người Trung Quốc mới vào sống đối diện nhà mình, đột nhiên có chút cảm giác quả nhiên là vậy.

Mặc dù nói tại L quốc này, một đất nước bé nhỏ không quá nổi danh ở châu Âu, số lượng người Trung Quốc đến nhập cảnh hàng năm không vượt quá ba con số, thế nhưng dù hai nhà ở ngay đối diện, Chu Tân và Lâm Loan cũng không sản sinh cái gì gọi là chí lớn gặp nhau nơi tha hương đất khách. Thứ nhất là do Lâm Loan mới chuyển đến đây chừng một tuần trước, một tuần này số lần hai người tiếp xúc có thể đếm được trên đầu ngón tay, thứ hai là làm bác sĩ, Chu Tân mang lại cho người ta cảm giác không giận tự uy, đường lông mày của hắn thâm thúy, chỉ cần đổi màu tóc chưa chắc người ta đã đoán ra được hắn là người châu Á. Tính cách Lâm Loan còn đặc biệt ngại phiền, dù chưa quá quen với việc sinh hoạt ở L quốc, cậu cũng không nhờ Chu Tân giúp đỡ, nếu nói gặp mặt đúng nghĩa thì cùng lắm chỉ đếm được ít ỏi một hai lần.

Mà hôm nay, Lâm Loan đến gõ cửa nhà Chu Tân.

Chu Tân mở cửa, hắn để một tay chống cửa, một tay đút túi quần, không hỏi xảy ra chuyện gì, mà chỉ đứng đó, chờ Lâm Loan mở miệng, thấy Lâm Loan chớp chớp mắt muốn nói lại thôi, nửa ngày chẳng nói được một câu hoàn chỉnh, Chu Tân liền âm thầm thở dài, buông cánh tay đang giữ cửa ra, hỏi Lâm Loan có muốn tiến vào không.

Lâm Loan bước vào, lúc lướt qua Chu Tân cậu khẽ nói lời cảm tạ.

Chu Tân ra hiệu cho Lâm Loan ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó vào bếp rót cho cậu cốc nước. Đặt chiếc cốc thủy tinh óng ánh long lanh trên khay trà, Chu Tân ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, lưng hắn hơi khom, khuỷu tay đặt tại đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau rất khoan thai.

Chờ Lâm Loan dùng hai tay bưng cốc nước uống một nửa rồi thả xuống xong, Chu Tân mới hỏi, tôi có thể giúp gì cậu?

Giọng điệu hắn bình thản, mà Lâm Loan lại tựa như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, tay cầm cốc thủy tinh suýt thì run lên. Cậu run rẩy rút hai tay về, nhét vào hai bên túi, hồi lâu mới lại duỗi một tay ra, sau đó đặt một tờ giấy viết kín chữ trước mặt Chu Tân.

Chu Tân không nói gì, mấy giây sau hắn mới cầm tờ giấy lên lật sang mặt khác, phía trên có ghi Ngũ hành bằng tiếng Anh*, nếu như Chu Tân không phải bác sĩ, hắn cũng sẽ cảm thấy những từ đơn này quá mức chuyên môn mà ít được dùng đến.

*Nguyên văn QT là "Ngũ hành tiếng Anh", Đông Y vận dụng nhiều ngũ hành trong chẩn và chữa bệnh, từ chuyên môn ở đây có lẽ là mấy từ tiếng Anh của Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận,.v...v...

Trước đó, Chu Tân cũng đã nghĩ đến trường hợp có thể Lâm Loan mắc bệnh nào đó chăng, mà đúng là trên tờ giấy có nhắc tới một vài cái tên thuốc.

Chu Tân nhìn đống tên, cảm thấy không cái nào có thể dùng trên người Lâm Loan.

Chu Tân kiểm soát nét mặt, thoáng nhướng mày, hắn nắm tờ giấy kia, tầm mắt đặt trên khuôn mặt Lâm Loan một lần nữa. Cậu cúi đầu, mím môi, cắn răng rất chặt, có vẻ sắp phải cất ra lời khó nói, nhưng lại chưa sẵn sàng để bộc bạch tâm tình.

Thế nên Chu Tân đành phải mở miệng trước.

Chu Tân chỉ đơn giản là trần thuật: "Trên đây toàn ghi đơn thuốc."

Lâm Loan ngẩng đầu, cậu cũng không nhìn ra sự tò mò hay bất kỳ cảm xúc nào khác trên mặt Chu Tân, điều này làm giảm bớt sự căng thẳng của cậu, cũng như mở ra một thời cơ, nhượng Lâm Loan lấy dũng khí mở miệng.

"Tôi, tôi có một người bạn."

Là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh, không chỉ một lần Chu Tân thấy người bệnh xấu hổ với chứng bệnh của mình, ngại ngùng nói ra mà dùng "Tôi có một người bạn" để bày tỏ, từ khi Lâm Loan chưa vào cửa đã bắt đầu căng thẳng, hắn liền lập tức xác minh được điểm này.

Mà sau khi Lâm Loan lắp ba lắp bắp nói xong bệnh trạng, hắn lại chứng thực căn bệnh này không thể nào phát sinh trên người cậu.

Chu Tân vẫn luôn lắng nghe, thỉnh thoảng lại ừm hửm hoặc gật đầu, tỏ ý muốn cậu tiếp tục nói thêm, sau khi thuật xong bệnh trạng, Lâm Loan đỏ mặt hỏi Chu Tân có thể lấy giúp mình những loại thuốc này được không.

(vì mua thuốc đặc trị phải có đơn á)

Chu Tân lại hỏi: "Vậy người bạn này của cậu là nữ giới người Trung Quốc à?"

"Hả?" Lâm Loan giũ giũ đầu, như là đang suy tư, sau đó đáp "Đúng vậy."

Cũng miễn cưỡng có thể hiểu được, Chu Tân thầm nghĩ, đầu ngón tay hắn đảo đảo quanh tờ giấy viết mỏng manh, sau khi cân nhắc một lát, Chu Tân trực tiếp nói "No", từ chối yêu cầu của Lâm Loan.

"Tôi không phụ trách mảng phụ khoa, mà dù có, tôi cũng sẽ không đưa thuốc cho cậu chỉ dựa vào vỏn vẹn mấy lời miêu tả của cậu được." Chu Tân giơ giơ tờ ghi chép, "Phiền cậu chuyển lời đến người bạn kia, với phụ nữ, thật ra vùиɠ ҡíи ngứa ngáy là bệnh trạng thông thường, cho dù là vệ sinh cá nhân tốt cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm không mắc bệnh. Mà nguyên nhân gây bệnh thì nhiều lắm, chỉ dựa vào miêu tả thôi thì không thể đưa ra kết luận ngay, bạn cậu cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra thường quy, như vậy mới có thể bốc thuốc đúng bệnh."

Chu Tân dừng lại: "Nếu bạn của cậu cần, tôi có thể giúp cô ấy đặt hẹn trước tại bệnh viện nơi tôi làm việc."

"Không cần!" Lâm Loan lập tức từ chối.

Chu Tân lấy làm lạ, song vẫn tiếp tục làm công tác tư tưởng: "Tôi biết nơi riêng tư không khỏe sẽ gây áp lực lớn cho nhiều phụ nữ, đồng thời rất khó để ra quyết định đi tìm sự trợ giúp từ bác sĩ, nhất là bây giờ, khi tha hương nơi đất khách quê người, rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, thế nhưng nếu cô ấy đã xin cậu giúp đỡ, cậu lại đến nhờ tôi, vậy là hai người các cậu đã qua được bước thứ nhất rồi, điều này rất tốt. Cho nên tôi đề nghị, thực hiện bước thứ hai: hẹn trước, và bước thứ ba: đến bệnh viện khám. Những việc này tôi đều có thể giúp một tay."

"Tôi biết cần phải đến bệnh viện, thế nhưng, thế nhưng liệu có thể..." Lâm Loan không nói tiếp, tay đặt trong túi còn lại cũng duỗi nốt ra, nhét một phong bì vào tay Chu Tân.

Chu Tân ngờ vực mở ra, nhìn thấy bên trong là một xếp nhỏ toàn tờ tiền Euro mệnh giá lớn, hắn lập tức nhíu mày.

"Có thể không đến bệnh viện được không" Giọng Lâm Loan càng ngày càng nhỏ, "Không đến bệnh viện, anh giúp tôi lấy những loại thuốc này, sau đó số tiền này đều là của anh."

"Những thuốc này là do cậu tìm trên internet đấy à?"

Lâm Loan gật đầu.

"Là thế này." Chu Tân tiện tay đặt phong bì tiền lên khay trà, chỉ vào mấy đơn thuốc trên tờ ghi chép, phổ cập mỗi tên thuốc dùng cho bệnh lý cụ thể nào. Lúc trước Lâm Loan miêu tả bệnh trạng một cách rất mơ hồ, giờ Chu Tân sẽ dùng thuật ngữ thay thế, đại loại bởi vì trong miệng hắn phun ra toàn từ chuyên ngành y học, Lâm Loan càng nghe mặt càng nóng, hận không thể tìm một khe nứt mà chui vào.

"Lẽ nào bạn cậu muốn thử mỗi bệnh một lần? Vậy chỉ tổ tăng cường khả năng kháng thuốc, hoàn toàn bị phản tác dụng, trị liệu cũng ngày càng phiền phức." Chu Tân đẩy phong bì trở lại trước mặt Lâm Loan, "Tôi hi vọng bạn cậu có thể tin vào y học, tôi có thể giới thiệu cho cô ấy một vị bác sĩ cực kỳ tốt, đương nhiên cùng là phụ nữ. Bác sĩ ở đây nói tiếng anh rất khá, việc câu thông không thành vấn đề. Chỉ cần làm một vài kiểm tra tiêu chuẩn là có thể chẩn đoán xác thực, còn tiền thuốc thang và đặt hẹn phòng khám gộp lại đều không dùng đến số tiền này."

Tờ ghi chép kia cũng bị Chu Tân đẩy trả Lâm Loan: "Người mà bạn cậu cần bây giờ chính là một bác sĩ."

Lâm Loan vẫn ngồi đó nghiêm chỉnh như trước, hai chân khép chặt, tay đặt lên đùi một cách quy củ, dường như cậu không nghe lọt tai mọi lời Chu Tân vừa nói, cậu dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Chu Tân mà hỏi lại một lần: "Có thể không đến bệnh viện được không?"

"Đạo lý này đó tôi đều hiểu cả, thế nhưng có thể không đến bệnh viện được không?"

Chu Tân đánh giá thiếu niên trước mắt, tóc ngắn, có hầu kết và ngực bụng bằng phẳng, đây đúng là nam nhân hàng thật giá thật, nhưng bây giờ lại cầu xin cứ như thể, người bạn cậu nói là chính cậu vậy.

"Cầu xin anh." Vầng trán Lâm Loan ẩm ướt, cậu nôn nóng nói, "Anh là người Trung Quốc duy nhất tôi biết lúc này, cũng là bác sĩ, van anh, nếu như anh không giúp tôi, tôi thật sự không biết còn có thể tìm ai nữa."

Chu Tân rất nhạy bén nghe ra điều nghịch biện từ những lời này, nhưng cũng chẳng tính nghiên cứu kĩ lưỡng thêm làm gì, chỉ lắc đầu một cái.

"Xin lỗi." Chu Tân nói, "Tôi có thể hẹn bác sĩ giúp cô ấy, nhưng không thể lấy giúp mấy loại thuốc này."

Chu Tân không nói nữa, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng. Sau khi giằng co một chốc, Lâm Loan chán nản đứng lên, kéo lê bước chân đi về hướng cửa. Xuất phát từ phép lịch sự, Chu Tân tiễn người tới tận cửa ra, cũng không căn dặn thêm cái gì, thấy Lâm Loan ra ngoài không quay đầu lại, cũng dự định đóng cửa luôn.

Mà cửa đóng được một nửa, Lâm Loan quay người sang, đưa tay chặn lại, ngăn chiếc chốt cuối cùng hạ xuống.

Lúc này Chu Tân và Lâm Loan đứng rất sát nhau. Lâm Loan không tính là thấp, chỉ là nhìn qua có chút gầy, cao cũng được tầm 1m76, vấn đề là Chu Tân quá cao, ở khoảng cách gần đến vậy, khi mặt đối mặt hai người chênh lệch nhau hơn nửa cái đầu, Lâm Loan ngẩng lên nhìn hắn, khuôn mày thanh tú hơn vạn phần so với những người đàn ông khác đang khẽ nhăn lại, cậu chớp mắt, nhiều lần phát ra âm thanh ngắn ngủi từ cổ họng, là minh chứng cho tình cảnh muốn nói lại thôi.

"Nếu như------" Lâm Loan đối Chu Tân nói, "Nếu như người bạn kia chính là tôi..."

Lâm Loan động động hai chân, không dám nhìn Chu Tân nữa.

"Nếu như người bạn kia chính là tôi, anh có thể giúp tôi không?"