Chương 1-1: Huynh đệ, hắc liên hoa song tính thụ x đệ khống quân nhân công

Edit: MOE (Thiên Ngoc)

“Ai! Lão đại, lại mang tiểu bằng hữu đến.”

Mấy nam nhân còn mặc đồ tác chiến, đạp quân ủng, hướng nam nhân cao lớn ôm một thiếu niên trắng nõn xinh đẹp huýt sáo.

Thiếu niên có chút co quắp hướng trong lòng ngực nam nhân trốn, nam nhân an ủi vỗ vỗ vai y, mày nhăn lại.

“Được rồi.”

Nghe được nam nhân lên tiếng, mấy người liền không đem lực chú ý đặt trên người thiếu niên, mà là nháo nam nhân đến trễ phạt rượu. Nam nhân cũng không từ chối, tự phạt ba ly.

Liền còn không có uống bao nhiêu, di động truyền đến tiếng chuông riêng làm nam nhân sắc mặt biến đổi. Nhìn nam nhân đột nhiên rời đi, thiếu niên cũng muốn cùng qua đi, lại bị người ngồi ở bên cạnh ngăn cản.

“Đừng đi, tiểu bằng hữu, Sùng Quân chốc lát sẽ trở lại.”

“Vừa thấy bộ dáng này, khẳng định là Tiểu Ngôn Chi đánh tới.”

“Nói đến đã lâu chưa thấy qua Tiểu Ngôn Chi a.”

Nghe bọn họ ngươi một lời ta một ngữ, thiếu niên mím môi, mặt có chút hồng, một bộ muốn nói lại thôi. Sau một lúc mới sợ hãi rụt rè hỏi câu: “Xin hỏi, Ngôn Chi là……?”

Một đám người nháy mắt an tĩnh, sau đó đồng loạt nhìn về phía thiếu niên.

“Nga, Tiểu Ngôn Chi, là thân đệ đệ lão đại……”

“Đứa bé kia đẹp đến kỳ cục, một chút không giống ca hắn, làm Sùng Quân còn đi xét nghiệm DNA rất nhiều lần đâu……”

…………

Hàn Sùng Quân vội vã chạy về nhà, liền nhìn đến đệ đệ mình yêu thương đang quỳ gối trước mặt cha mẹ, còn có tay phụ thân cao cao giơ lên rơi xuống.

Hắn vội vàng tiến lên bảo vệ Hàn Ngôn Chi.

“Ba! Có việc hảo hảo nói!”

“Hảo hảo nói? Tránh ra cho ta! Con biết tên này không biết liêm sỉ làm cái gì sao?”

Giọng Hàn phụ cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng mang theo dày đặc lo lắng cùng đau lòng, hắn đẩy Hàn Sùng Quân ra, kéo cổ áo Hàn Ngôn Chi.

“Chính con nhìn xem bảo bối đệ đệ con đều làm cái gì!”

Hàn Sùng Quân nhìn đến ấn ký ái muội trên cổ Hàn Ngôn Chi trắng nõn thon dài, cả người như rơi vào động băng.

“Con…… Con đã thành niên! Này lại thế nào!”

Trong mắt Hàn Ngôn Chi hàm chứa nước mắt, quật cường phản kháng.

“Thế nào? Tthân thể dạng gì ngươi không biết sao? Nếu người khác dùng tới uy hϊếp ngươi, uy hϊếp Hàn gia, cuộc sống ngươi liền xong rồi! Hàn Ngôn Chi! Mau nói cho ta biết là ai!” (Ba ba đang tức giận nên để ta-ngươi)

“Hắn không phải là người như vậy!”

Nhìn phụ thân cùng Hàn Ngôn Chi khắc khẩu, Hàn Sùng Quân có chút hoảng. Chờ lấy lại tinh thần, hắn đã xách Hàn Ngôn Chi lên khiêng trên vai.

“…… Ba, con trước mang Ngôn Chi đến chỗ con, phòng ngừa em ấy lại trộm chạy ra gặp tên kia, con sẽ hỏi rõ ràng hết thảy, ba trước đừng nóng giận.”

Hàn phụ nhìn biểu tình Hàn Sùng Quân mưa gió sắp tới thở dài, đồng ý.

Hàn Ngôn Chi còn đang quật cường giãy giụa, ngay sau đó lại đột nhiên trời đất quay cuồng, cậu choáng váng ngồi trong khuỷu tay ca ca, chỉ nghe Hàn Sùng Quân lạnh lùng nói:

“Em lại động một chút, em liền vĩnh viễn đừng nghĩ nhìn đến tiểu bạn trai.”

Nhìn đến Hàn Ngôn Chi ngoan ngoãn không hề động, hắn ngược lại càng cảm thấy trầm trọng.

…………

Chỗ ở Hàn Sùng Quân chỉ có hắn cùng Hàn Ngôn Chi biết, Hàn phụ Hàn mẫu bởi vì cậu đặc thù, đối cậu quản được thực nghiêm. Tiểu hài tử có đôi khi chịu không nổi, liền sẽ trộm chạy đến nơi đây. Nhưng hiện tại, tiểu hài tử giống như có nơi khác đi, hắn không hề chỗ duy nhất cậu dựa vào.

Tiểu hài tử bị hắn ném trên sô pha, quần áo bị cưỡng chế cởi, áo sơmi bị xé biến thành trói buộc hai tay. Hàn Ngôn Chi không biết là sinh lý hay tâm lý phản ứng, thân thể ngăn không được run rẩy. Cậu chưa từng bị thô bạo đối đãi ủy khuất chứa đầy nước mắt.

“Là ai?”

Giọng Hàn Sùng Quân nghe tới ngoài ý muốn bình tĩnh.

“…… Không liên quan đến anh.”

Cậu vặn vẹo thân mình trốn ra sau, lại bị ca ca bắt lấy cổ chân hung hăng túm. Hàn Ngôn Chi nháy mắt nằm yên, chờ cậu phản ứng lại Hàn Sùng Quân đã kéo ra hai chân cậu, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm bộ vị cậu không giống người thường.

Hàn Ngôn Chi sợ hãi thẳng duỗi chân, nhưng tiểu thiếu gia nuông chiều từ bé nào lại so Hàn Sùng Quân trải qua huấn luyện quân nhân.

“Ngôn Chi là ca ca nhìn lớn lên, hiện tại nói không liên quan ca ca?”

Hắn cúi xuống, tiến đến trước hoa huyệt đệ đệ, “Nơi này bị tiến vào sao?”

Loại sợ hãi bị khống chế cùng nội tâm cảm thấy thẹn làm giọng Hàn Ngôn Chi trở nên có chút sắc nhọn: “Cút ngay!!”

Nam nhân giống như không nghe thấy, ngón tay mang vết chai vuốt ve miệng nhỏ khép chặt. Động tác vốn mềm nhẹ trở nên càng ngày càng mạnh, lộ ra một cổ tàn nhẫn.

“Ca ca!”

Ngón tay Hàn Sùng Quân đột nhiên phá vỡ hoa huyệt nhắm chặt, đột nhiên cắm vào, làm cậu sợ hãi kêu một tiếng.

“Em sai rồi, thực xin lỗi! Lấy ra ngoài…… Ca!”

Ngón tay có chút thô lệ ở đường đi ấm áp không nhanh không chậm trừu động, làm cậu cảm giác có chút đau lại có chút toan trướng. Thịt non gắt gao bao vây ngón tay nam nhân, như có ý thức mυ"ŧ vào đồ vật không đủ thô dài. Chỉ chốc lát, chất lỏng trong suốt trơn trượt nhiễm ướt ngón tay Hàn Sùng Quân, làm hoa môi phấn nộn đều trở nên ướt dầm dề.

“Mẫn cảm như vậy? Xem ra thật sự cùng hắn lên giường, còn bị dạy dỗ không tồi.”

Hàn Ngôn Chi nghe được hắn trào phúng nói, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt lập tức rơi xuống, cậu quay đầu đi, giận dỗi: “Lại thế nào, buông ra, biếи ŧɦái!”

Nói xong câu đó, Hàn Ngôn Chi liền cảm giác được ngón tay tàn sát bừa bãi trong cơ thể đi ra ngoài, nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy hẵn cởi ra dây lưng, ngay sau đó, một dươиɠ ѵậŧ thô đen cực đại bắn ra. Cậu hoảng sợ lật thân, muốn bò dậy chạy trốn, lại bị hắn gắt gao bóp chặt eo, bày ra tư thế dẩu mông như da^ʍ phụ cầu thao.

“Em sai…… A a a!”

Hàn Ngôn Chi còn chưa nói xong, hoa huyệt không được hảo hảo khuếch trương đã bị nhét vào nhục côn cứng rắn nóng cháy. Đau đớn xé rách làm cậu thê lương kêu. Nhưng hắn như cũ không dừng lại động tác, kê kê gần 20cm có hơn phân nửa chưa tiến vào. Hắn không dung kháng cự đĩnh eo, phá vỡ tầng tầng lớp lớp mềm thịt, hướng chỗ sâu xuất phát.

“Bảo bối, nói cho ca ca, lúc hắn cùng em làʍ t̠ìиɦ, có mang bao sao?”

“Ô a a…… Ca ca…… Em sai rồi, Ngôn Chi sai rồi, không cần…… Ô……”

Cậu vô cùng đau đớn, hai chân ngăn không được run lên, âm thanh nghẹn ngào mang theo ủy khuất cùng sợ hãi.

Cảm giác tựa hồ đỉnh đến cùng hắn dừng động tác, hắn cúi xuống, hô hấp thô nặng nóng rực đánh vào gáy đệ đệ non mịn. Bàn tay to từ eo mảnh khảnh sờ đến tiểu bạch thỏ trước ngực không giống nữ nhân đầy đặn, nhưng cũng có thịt. Nam nhân kẹp đầṳ ѵú đứng thẳng ở khe hở ngón tay, bàn tay nắm thịt nhũ mạnh mẽ vuốt ve.

“Nơi này đâu, nói cho ca ca, hắn chơi thế nào.”

Hàn Ngôn Chi cắn môi dưới, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hàn Sùng Quân nhìn bộ dáng cậu kháng cự, lửa giận càng lớn, bắt đầu không quan tâm đong đưa eo cường tráng hữu lực. Nữ huyệt lại bắt đầu phân bố dâʍ ɖị©ɧ, thuận theo phối hợp cự vật thao lộng, cán cây nhiễm đến thủy quang lân lân, có vẻ càng thêm hung ác dữ tợn. Tiếng nước ở phòng khách vang lên, làm trận biến tướng cường bạo trở nên da^ʍ mĩ không thôi.

“Ân a a……”

Mặc kệ Hàn Ngôn Chi có nguyện ý thừa nhận hay không, hạ thân cậu vẫn là thành thật đứng lên, biểu hiện chủ nhân đang cực đại sung sướиɠ.

“Ca ca cũng không biết, Ngôn Cho tao như vậy a, bị cưỡиɠ ɠiαи đều có thể ra nhiều nước.”

“Đừng nói nữa…… Ca ca…… Ngôn Chi sai rồi…… Cầu anh, cầu anh……”

“Cầu anh cái gì?”

Hắn dừng động tác, liền tư thế cắm vào lật cậu lại. Cực đại qυყ đầυ chống cung khẩu, hung hăng nghiền nát, này đối Hàn Ngôn Chi tới nói quá mức kí©h thí©ɧ, mãnh liệt mà toan trướng làm cậu lập tức mềm eo, côn ŧᏂịŧ đứng thẳng bắt đầu phân bố chất lỏng. Cả người cậu phiếm hồng nhạt, thịt nhũ bị hung hăng chà đạp càng trướng đại không ít, nhìn qua như thiếu nữ mới vừa phát dục, khuôn mặt nùng lệ ửng hồng. Nam nhân nhìn đệ đệ mị thái tẫn hiện, dươиɠ ѵậŧ trướng đại một vòng, ngạnh đến phát đau.

Nghĩ đến bảo bối mình cũng ở dưới thân người khác bày ra mị dạng này, hắn hoàn toàn mất lý trí. Hắn hôn lên môi cậu, một bàn tay nhéo cằm cậu, buộc Hàn Ngôn Chi hé miệng, câu lấy đầu lưỡi cậu cưỡng bách cùng hắn giao triền. Một tay khác vuốt ve cánh mông tròn trịa. Eo tinh tráng cũng bắt đầu đại khai đại hợp đĩnh động, qυყ đầυ hung hăng va chạm cung khẩu nhắm chặt.

“Ngô ngô……”

“Bảo bối nhi thật chặt.”

Hsq buông môi câu ra, đột nhiên nâng cánh mông bến người lên. Nương Hàn Ngôn Chi mất lực, hắn đột nhiên thẳng lưng, cực đại qυყ đầυ phá vỡ cung khẩu, nhét đến tràn đầy, rốt cuộc nguyên đại nhục côn tím đen hoàn toàn đi vào hoa huyệt.

“A a…… A…… Ca ca!”

Nháy mắt bị thao tử ©υиɠ, Hàn Ngôn Chi bắn ra. Chất lỏng tất cả phun trên quân phục nam nhân.

“Quần áo ca ca đều làm dơ, tiểu phôi đản.”

Hắn ôn nhu hôn hôn khóe miệng đệ đệ, “Vào nhà đi, ở phòng khách Ngôn Chi sẽ bị cảm lạnh.”

Cậu nhìn đến ca ca khôi phục bộ dáng ôn nhu lại lần nữa rơi xuống nước mắt, ủy khuất dựa vào ngực hắn. Nhưng ngay sau đó, Hàn Sùng Quân bắt đầu ôm cậu vừa đi một bên hung hăng thao lộng hoa huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan. Hàng năm huấn luyện làm tố chất thân thể hắn phá lệ hung hãn, Hàn Ngôn Chi bị thao nước mắt lưng tròng, cả người vô lực, lại như cũ mặt không đỏ không thở gấp.

Hàn Sùng Quân mở điều hòa sau liền đè cậu trên tường, kéo ra một chân treo ở khuỷu tay, làm cự long ở tuểu huyêt bị làm thành đỏ thẫm tùy ý ra vào. Hàn Ngôn Chi bị làm ra dâʍ ŧᏂủy̠ theo bắp đùi chảy xuống, thấm ướt thảm dưới chân hai người.