Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

7.33/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm đó, bọn họ gặp lại nhau. Trong ký ức của cô, anh là một người anh trai, luôn luôn che chở bảo vệ cô trong những năm tháng còn đi học. Bây giờ, anh lại trở thành một người đàn ông thành thục như vậ …
Xem Thêm

Ô Nguyệt Vân quay lưng về phía Chu Uy Tuấn, dạng chân ngồi bên trên người anh, lưng cô tựa vào vòm ngực anh, cho dù cách một lớp quần áo thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng đang tỏa ra từ cơ thể của anh.

“Đừng. . . . em không muốn . . . A Tuấn, xin anh hãy dừng lại. . . .” Cô cố gắng ngăn cản bàn tay đang tàn sát ở trên cơ thể mình, không rõ là bởi vì mình có cảm giác nóng hay bởi vì những cái vuốt ve nóng bỏng của người đàn ông này, khiến khuôn mặt cô dần dần ửng đỏ.

Áo sơmi bị nơi rộng, hàng nút đã bị cởiạch, chiếc áσ ɭóŧ màu trắng tinh có móc cài trước ngực đang lỏng lẻo như sắp bung ra.

Chu Uy Tuấn chả thèm quan tâm tới sự phản kháng của cô gái trước mặt, đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào vành tai đang ửng hồng, khẽ thổi khí vào rồi cười cười nói: “Sao lại không muốn? Em đã ướt như vậy rồi mà!”

Anh nâng tay phải lên, dịch trắng dính đầy trên những ngón tay lập tức hiện ra trước mắt bọn họ.

“A. . . .” Ô Nguyệt Vân nhìn thấy thứ mình tiết ra lúc động tình, lại càng thêm kích động, vặn vẹo thân mình.

Chu Uy Tuấn ôm lấy thân thể mềm mại suýt chút nữa thì trượt xuống, không cho cô thời gian thở dốc, đem hai chân vốn dĩ đang khép chặt của cô mở to ra, khiến cho hoa tâm non nớt của cô bởi vì cái tư thế này mà lộ ra một cách rõ ràng.

Ngón tay thô ráp nóng bỏng trượt xuống vùng cấm địa ẩm ướt quen thuộc, nhẹ nhàng vuốt ve như đang thăm dò, ngón trỏ khẽ chạm nhẹ vào nhụy hoa, ngón giữa se se vào giữa hai cánh hoa, cuối cùng lại lần tới đám cỏ dại mọc tràn lan ở hai bên mép, nhẹ nhàng đưa vào. Đương nhiên anh cũng không quên nửa người trên xinh đẹp, tay phải vừa phối hợp động tác, tay trái nhẹ nhàng phủ lên bầu ngực mềm mại, không ngừng trêu chọc hai quả anh đào trên đỉnh.

“Nói cho anh nghe! Rốt cuộc là em đang lo lắng điều gì?” Để cho anh được sẻ chia cảm giác lo lắng đó với cô, sau đó bọn họ lại có thể tiếp tục cùng nhau chơi đùa.

“Thư ký. . . . .” Ngón tay đang đặt ở nhụy hoa chậm rãi chuyển động, khiến cho cô phải ngửa đầu thở dốc. Đáng ghét! Chắc chắn là anh cố ý!

“Cô ấy làm sao?” Xoa nắn quả anh đào mềm mại, tầm mắt anh lướt qua đầu vai cô, từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy hài lòng khi thấy bộ ngực mềm mại của cô đang nằm trong bàn tay anh, để cho anh tùy ý chơi đùa.

“Em chỉ giúp anh cầm tài liệu sang. . . a . . . .”

Ôn Nguyệt Văn không kịp nói một câu hoàn chỉnh, nhưng Chu Uy Tuấn lại hiểu cô đang định nói gì, cô lo lắng thư ký sẽ phát hiện bọn họ kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng làm việc, sau đó sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Aizz! Cô gái này đáng yêu như vậy, khiến cho anh thật sự rất muốn trêu chọc cô, nhìn thấy dáng vẻ kiều mị của cô khi bàn tay anh vuốt ve nơi đó.

“Vừa rồi anh cố tình để cho bí thư Hoàng nghe lén chuyện chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa, cô ấy sẽ chỉ cho là em đang chờ anh ở phòng làm việc mà thôi! Ngoan, mở chân ra thêm một chút nữa. . . . rất tốt . . .”

“Lần trước anh đã nói là sẽ không có lần thứ hai. . . .” Nghĩ tới lần trước, có thể vừa hoan ái, vừa theo dõi được tình hình của mọi người ở bên ngoài, Ô Nguyệt Vân đột nhiên run rẩy. Lần đó thật sự là rất kí©h thí©ɧ, hơn nữa, kể từ lần đó, cô cảm thấy nụ cười của thư ký đối với mình có chút ám muội.

“Anh đồng ý sẽ không ân ái với em, nhưng không hề nói là sẽ không dùng ngón tay để chơi với em.” Chu Uy Tuấn trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Làm gì. . .làm gì có ai như anh chứ. . . .” Ô Nguyệt Vân vặn vẹo thân thể, muốn tránh xa người đàn ông tà ác sau lưng mình ngay lập tức.

Ngực của cô bị anh xoa nắn đến phát đau, nhũ hoa phấn hồng đã trở nên đỏ thẫm, xinh đẹp và cao vυ"t, khiến người ta nhìn vào cảm thấy khó chịu.

“Vân Vân, nếu như em cứ tiếp tục thế này, thì anh cũng không ngại dẫm lên vết xe đổ đâu!” Chu Uy Tuấn thấp giọng uy hϊếp, cậu em trai nhỏ trong đũng quần của anh cũng đã sớm hung hăng dựng đứng, như thể muốn điên cuồng phóng vào trong huyệt đạo ẩm ướt của cô.

Một câu này cũng đủ khiến cho Ôn Nguyệt Văn an phận ngay lập tức, cô hoàn toàn tin tưởng Chu Uy Tuấn nói được làm được!

“Ngoan lắm!” Chu Uy Tuấn hài lòng hôn lên mái tóc cô, ngón tay đang đặt ở bên dưới đột nhiên cử động, vọt vào bên trong cơ thể cô.

“A. . . .” Đột nhiên xuất hiện vật lạ khiến cho cửa huyệt nhạy cảm của Ô Nguyệt Vân nhanh chóng co rút lại.

“Cũng không phải lần đầu tiên, tại sao em vẫn luôn nhạy cảm như vậy. . . .” Chu Uy Tuấn giống như vừa cảm thán, lại giống như đang khen ngợi, ngón trỏ bắt đầu di động, một nông một sâu đút vào sâu trong người cô. Mặc dù anh rất muốn cái thứ đang ra ra vào vào trong khe huyệt chặt chẽ này không phải là ngón tay của mình, nhưng anh buộc phải ra lệnh cho mình không được hành động thiếu suy nghĩ, tránh cho về sau cô gái nhỏ này không bao giờ. . . . chịu bước vào phòng làm việc của anh nữa.

Trời mới biết ở trong phòng làm việc lại còn có thể làm được nhiều chuyện kí©h thí©ɧ như vậy nha, hiện giờ anh thà để cho ngón tay của mình chiếm tiện nghi còn hơn là khiến bản thân mình bị mất đi phúc lợi, khi đó thì đừng nói tới không thể ăn mà ngay cả chạm vào cô cũng không thể, vội quá hóa nguy nha!

“A. . . .” Đôi mắt của Ô Nguyệt Vân dần trở nên mông lung, đầu óc trống ỗng, thân thể mềm nhũn tựa vào người Chu Uy Tuấn, hai chân càng mở rộng.

“Cảm giác thế nào?” Chu Uy Tuấn nheo mắt lại, ánh mắt mê muội lướt qua bầu ngực, nhìn xuống dải đất đen tuyền kia.

“Em ra nước cũng nhiều thật đấy, ướt hết tay anh rồi!”

“Ưʍ. . . . A Tuấn, có thể ngưng được chưa?” Anh. . . anh vẫn chưa chơi đủ sao?

“Dĩ nhiên là chưa, em còn chưa lêи đỉиɦ nữa!” Anh vừa nói vừa cúi xuống cắn nhẹ vào cần cổ trắng nõn của cô, tay và lưỡi đồng thời chuyển động, khiến cho cô gái trước ngực nhanh chóng đạt đến kɧoáı ©ảʍ tột cùng.

Lúc này, điện thoại nội bộ trong phòng làm việc bỗng vang lên.

Chu Uy Tuấn ngưng lại động tác, tay trái rời khỏi nhũ hoa, ấn nút trò chuyện.

“Giám đốc Chu, tổng giám đốc của ‘Vạn Thắng’ gọi điện tới tìm ngài, ngài có muốn nghe máy không?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thiếu tính chuyên nghiệp của bí thư Hoàng vang lên.

Chu Uy Tuấn khẽ nhướng mày, trước giờ tổng giám đốc của ‘Vạn Thắng’ vẫn xem ‘Toàn Phương Vị’ là kẻ thù không đội trời chung, mấy lần thương thảo trước vẫn chưa bao giờ để anh vào mắt, vậy mà hôm nay lại gọi điện tới gặp anh? – “Phiền cô nối máy”.

Mấy giây sau, một giọng nói bén nhọn vang lên từ đầu dây bên kia, mà ngay lúc Ô Nguyệt Vân cho là Chu Uy Tuấn đã chuẩn bị bỏ qua cho mình để nói chuyện với đối phương thì ngón tay của anh lại đột nhiên cử động, thậm chí còn kịch liệt hơn so với lúc nãy!

Chu Uy Tuấn vừa trò chuyện với tổng giám đốc của ‘Vạn Thắng’, vừa tiếp tục thăm dò thân thể cô gái nhỏ của anh.

Tay trái lại ôm lấy bầu ngực trắng nõn, vân vê quả anh đào trên đỉnh, ngón giữa tay phải lại đưa vào trong cơ thể cô, anh dùng hai ngón tay để mở to cửa huyệt của cô.

“A. . . .”

“Uy Tuấn, cậu đang nghị luận với cấp dưới sao? Có phải là bác Hoàng đã cắt ngang công việc của cậu không? Thật ngại quá!”

“Không việc gì, tôi đã cho bọn họ ra ngoài hết rồi.” Chu Uy Tuấn nói xong thì lập tức kề sát vào tai Ô Nguyệt Vân, nhẹ nhàng đùa giỡn nói: “Suỵt. . . . Anh biết làm như vậy thì em sẽ rất thoải mái, nhưng đừng rên to như vậy, bị người ta nghe thấy thì sẽ không hay lắm nha!”

Ô Nguyệt Vân giãy giụa thân thể, cảm thấy thất bại khi phát hiện mình không thể nào thoát được bàn tay của người đàn ông này, cô định lên tiếng kháng nghị, thế nhưng lại sợ bị nghe thấy, chỉ có thể tiếp tục để cho anh làm bừa.

Tại sao anh lại không lo nói chuyện với người ta đi, còn trêu chọc cô làm gì cơ chứ?

Thêm Bình Luận