Chương 15.3 : Suýt nữa thì mất thân.

Thi Hạ cười. Nhìn bà ta kìa, có chút vậy mà đã để lộ rõ bộ mặt thật của mình rồi. Không nghĩ gì đến việc giữ thể diện của mình sao?

“Tôi xin dì nói chuyện một cách khách khí một chút. Ở đây đâu cũng có phóng viên, đợi đến lúc họ nghe được chuyện gì thì Thi Nhuận Trân Châu của chúng ta bị ảnh hưởng ra sao chắc dì cũng biết.”

Bạch Xu trợn to mắt nhìn Thi Hạ.

Con người đê tiện này quả nhiên giống hệt với mẹ của cô, đều là hồ ly tinh, một hồ li tinh tinh ranh.

“Cô….”

Bạch Xu chỉ có thể trừng mắt nhìn Thi Hạ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng cũng không biết mình nên nói gì.

Thi Minh Thành ở bên cạnh tiếp đãi khách, vẫn chưa biết con rể của mình hôm nay không đến.

Thái độ của ông với con gái từ trước tới giờ vẫn lúc nóng lúc lạnh.

Mặc dù không chua ngoa như Bạch Xu nhưng Thi Minh Thành cũng là một người đàn ông lạnh lùng.

Hay chính xác hơn ông là một thương nhân, một thương nhân coi trọng lợi ích hơn cả!

Nhưng những người khác sau khi nhìn thấy Thi Hạ tới một mình thì bắt đầu dị nghị.

“Tôi đã bảo rồi mà, nhà họ Thi gả con gái cho nhà họ Lệ thật sự là đũa mốc mà chòi mâm son mà.”

“Không phải vậy sao, sinh nhật của cha vợ mà con rể cũng không tới cùng vợ được một chút.”

Thấy Thi Hạ tới một mình, Lệ Cảnh Diễn lại không bên cạnh, mọi người thế nào cũng nói được.

Có người chế nhạo, có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người về căn bản là xem thường Thi Hạ, hoặc cũng có người đồng cảm với cô.

“Thi Hạ còn trẻ vậy mà, thật xui xẻo.”

Bạch Xu trừng mắt liếc nhìn Thi Hạ. Bà ta đã bảo Thi Hạ đi cùng Lệ Cảnh Diễn về, vậy mà cô không nghe.

“Cô nhìn xem. Giờ mọi người ai cũng nói cô. Nói xấu về cô.” Bạch Xu có chút đắc ý.

Bà ta có sao đâu, nhìn Thi Hạ bị nghị luận như vậy, trong tâm lại càng cảm thấy khoái.

Thi Hạ cười, sắc mặt vẫn rất nhẹ nhàng: “Con có thể làm như không nghe thấy.”

Sau đó, cô nghênh ngang rời đi trước mặt Bạch Xu.

Cô sẽ không để ý người khác nói gì làm gì. Những việc đó không hề có liên quan gì đến Thi Hạ cô.

Thế nhưng Thi Hạ cũng không nghĩ rằng, cô lại có thể gặp được vài “người bạn”.

Nhưng như vậy chỉ có thể ganh đua so sánh với nhau. Hơn nữa, những người cười trên nỗi đau của người khác, Thi Hạ trước giờ cũng chưa từng coi họ là bạn.

Bạn mà như vậy cô thà không có bạn còn hơn!

“Thi Hạ. Tốt quá rồi. Cuối cùng cũng gặp được cậu. Lâu lắm rồi không gặp.”

Thi Hạ mỉm cười, nhìn trước mặt. Đó là Tinh Tinh.

Trước khi chưa gả cho Lệ Cảnh Diễn, cô còn nhớ rất rõ Tinh Tinh cũng là rất muốn gả cho Lệ Cảnh Diễn thì phải.

“Tháng trước hình như tôi còn gặp Tinh Tinh ở một bữa tiệc, đã rất lâu rồi sao?” Thi Hạ mỉm cười hỏi ngược lại.

Cách mở đầu thế này, thật sự chẳng hay ho gì cả!

Cô gái tên Tinh Tinh cười gượng gạo: “Vậy sao? Tôi quên rồi.”

Nhưng nhìn thấy Thi Hạ hiện tại vẫn là xinh đẹp như vậy, dáng người thướt tha, trong lòng cô ta có chút ghen tức.

“Thi Hạ. Hôm nay Lệ Cảnh Diễn hôm nay không đi cùng cậu tới đây sao?” Hà Tinh Tinh cố ý giả bộ như không biết.

Mấy cô gái xung quanh đa phần là bạn của Hà Tinh Tinh. Vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi họ ùa vào cùng Tinh Tinh.

“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của cha cô mà, Lệ Cảnh Diễn làm con rể, anh ấy nên tới chứ!”

“Hay anh ấy đến muộn?”

Thi Hạ cười, lạnh lùng trả lời một câu: “Anh ý sẽ không tới đâu. Sinh nhật của cha tôi, cha tôi thấy tôi là đủ rồi.”

Cô biết những cô nàng này không phải tự dưng cố ý nhắc đến chuyện này.

“Tinh Tinh, dây chuyền của cô thật đẹp!”

Cô bạn khác giống như là phát hiện ra vùng đất mới vậy. Nét mặt hâm mộ Tinh Tinh.

Hà Tinh Tinh cũng kiêu ngạo: “Bạn trai tôi đi Nam Phi công tác mua về cho tôi viên kim cương, sau đó mời một nhà thiết kế của Italy đích thân thiết kế cho tôi đó!”

Để sợi dây chuyền của mình lộ ra, Tinh Tinh hôm nay cố tình mặc một chiếc váy xẻ ngực!

“Hạnh phúc quá đi.”

“Tôi cũng có người bạn trai như vậy thì tốt biết mấy.”

Những cô gái xung quanh cũng bắt đầu ngưỡng mộ.

Thi Hạ thì ngược lại, chẳng có chút hứng thú. Chủ đề mà những cô gái này lúc nào cũng nhắc đến khi ở cùng nhau đó là trang sức.

Nhưng Thi Hạ lại chỉ thấy đó là đồ trang sức mà thôi. Chúng chẳng hề có giá trị gì cả.

“Thi Hạ, bộ lễ phục Chanel cô mặc thật đẹp. Là bản giới hạn phải không?”

Ngay lập tức lại có người nói tới chủ đề có liên quan đến Thi Hạ. Dù sao thì Thi Hạ cũng là vợ của tổng tài của tập đoàn Lệ Thị mà!

Cho nên, vẫn có người nịnh bợ một chút.

“Đúng vậy! Cậu Lệ đối xử với cô thật tốt.”

Hà Tinh Tinh lại thích thời điểm quan trọng này, không nên động chạm đến chuyện riêng tư của người khác.

“Nhưng hôm qua trong quán rượu Nguyệt Sắc, hình như tôi thấy cậu Lệ ôm cô diễn viên tên Lục Hinh Lâm. Quan hệ của hai người nhìn qua không được bình thường thì phải!”

Cô ta nói xong, lại lập tức tỏ vẻ sợ hãi, bưng miệng lại.

“Trời, Thi Hạ, có phải tôi nói sai gì rồi không?”