Chương 16.3 : Dì Lệ, đây là đang trách tôi rồi!

Mặc dù nhìn Thi Hạ hạnh phúc, trong lòng Bạch Xu rất không thoải mái, nhưng mà, có thể giúp được nhà họ Thi thì cũng là một chuyện không tồi.

Nhưng mà, Thi Hạ đã đem tập tài liệu trong tay gập lại, đưa nó cho Bạch Xu, "Bà nghĩ nhiều rồi, anh ta không thích tôi, tôi cũng không có năng lực khiến anh ấy giúp tôi làm bất cứ chuyện gì."

Khi Bạch Xu nhìn thấy Thi Hạ từ chối mình một cách đơn giản như vậy, vốn dĩ vẫn còn có ý cười trên mặt, ngay lập tức đã thay đổi rồi.

"Thi Hạ, có phải cô đang cố ý không?"

Thi Hạ sờ vào môi của mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Xu đang ở trước mặt.

Thế nào, gả con gái chỉ để lợi dụng hôn nhân của con mình sao?

Nếu như hiện tại người được gả đi là Thi Thi, mà không phải là Thi Hạ, có phải tình hình đã khác đi rồi không?

"Tôi nói rồi, tôi không có năng lực đó, không phải tôi cố ý, chỉ là muốn giúp nhưng cũng không được mà thôi." Thi Hạ tiếp tục kiên trì.

Cô sẽ không giúp Bạch Xu chuyện này, hơn nữa, cô cũng cảm thấy mình không có năng lực để giúp đỡ.

Một điều quan trọng nữa là, cô không muốn mắc nợ Lệ Cảnh Diễn!

"Muốn giúp nhưng không giúp được? Hứ, tôi thấy cô mới chính là không muốn giúp!"

Bộ dạng chua ngoa cay nghiệt này của Bạch Xu, so với bộ dạng tươi cười trong bữa tiệc vừa nãy, đúng thật là hai người khác nhau.

Thi Hạ không nói gì, chuyện này, cô không giúp nổi.

Cô có thể dốc toàn lực của mình để giúp Thi Nhuận Trân Châu khôi phục lại lợi nhuận như trước đây.

Nhưng, muốn cô vì Thi Nhuận Trân Châu mà đi cầu xin Lệ Cảnh Diễn, Bạch Xu vẫn nên bỏ cuộc đi thì hơn.

"Đừng quên, cô chỉ là một con nha đầu quê mùa, không có nhà họ Thi, cô chẳng là cái gì cả, nếu như không phải vì nhà họ Thi, cô bây giờ vẫn đang ở cùng với bà ngoại của mình kia!"

Nghe Bạch Xu thậm chí còn xúc phạm đến bà của mình, đôi mắt của Thi Hạ đột nhiên giống hệt như một con thú bị thương, đỏ lên rồi!

Người cô thương yêu nhất là bà ngoại, cô sẽ không cho phép bất kì ai nói xấu bà của mình!

"Bà im miệng cho tôi! Tôi không cho phép bà nói tới bà của tôi!" Giọng nói của Thi Hạ lạnh lẽo.

Đôi mắt sắc bén kia khiến cho Bạch Xu cảm thấy ngạc nhiên, nhưng làm sao bà ta có thể sợ một cô gái nhỏ như cô chứ!

"Tôi cứ nói, cứ nói đấy rồi làm sao! Bà ta chính là một lão già, có mạng sinh ra người mẹ hồ ly tinh của cô để đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhưng lại không có mạng để dạy mẹ cô cách làm sao làm người!"

Thi Hạ nghiến chặt răng, nếu như hôm nay không phải là một dịp thích hợp, cô nhất định đã động tay động chân với Bạch Xu rồi.

Thi Hạ giữ chặt nắm tay của mình, cô hận, hận những kẻ đã làm tổn thương bà, cho dù là nói xấu bà một câu cũng không thể được.

Nhưng mà Bạch Xu bây giờ!

"Bạch Xu, bà đừng có hϊếp người quá đáng, tập tài liệu này, tôi sẽ không kí đâu, cũng sẽ không để Lệ Cảnh Diễn giúp đỡ, anh ấy không nợ gì nhà họ Thi!"

Thi Hạ nói xong, trực tiếp giành lại mấy trang giấy trong tay Bạch Xu, sau đó xé nát.

Trong nháy mắt, những mảnh giấy bay lên.

Nhìn thấy ánh mặt tuyệt vọng cùng phẫn nộ của Bạch Xu, Thi Hạ mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Bà ta mắng bà ngoại của cô, vậy thì đừng trách cô không khách khí.

Bạch Xu vung tay đánh xuống mặt Thi Hạ một cái tát: “Con tiện nhân này, bây giờ càng ngày càng to gan rồi!"

Nhưng mà, bà ta vừa đưa tay lên, đã bị Lệ Cảnh Diễn bắt gặp, một tay giữ lại rồi.

Tốc độ của anh nhanh đến mức khiến Bạch Xu sợ hãi!

Ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Bạch Xu trước mặt.

Người phụ nữ này cũng thật to gan!

Lẽ nào bà ta không biết Thi Hạ là vợ của anh hay sao!

Nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn tới, Bạch Xu mới cảm thấy có chút sợ hãi, Lệ Cảnh Diễn vừa bảo vệ con tiện nhân này, bà ta nhìn thấy rất rõ ràng.

Cho nên, lúc Lệ Cảnh Diễn ở đây, Bạch Xu cũng không dám làm gì Thi Hạ!

"Thi Hạ, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì rồi, ai đã ức hϊếp em, tôi nhất định sẽ khiến người đó trả giá!"

Lệ Cảnh Diễn vuốt ve khuôn mặt đầy tủi thân của Thi Hạ, nhìn vẻ mặt này, anh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Nha đầu ngốc này, lúc nãy nếu không phải anh tới kịp, cô không phải đã bị Bạch Xu đánh rồi hay sao!

Ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn lúc nói chuyện liếc nhìn Bạch Xu, sự cảnh cáo trong ánh mắt đó hiện lên rất rõ ràng.

Bạch Xu không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi, đương nhiên bà ta biết nó mang ý nghĩa gì.

Chỉ là, bà ta không ngờ rằng, bây giờ Thi Hạ đã trở nên quan trọng với Lệ Cảnh Diễn như vậy rồi hay sao?

Nhưng mà Thi Hạ không nói lời nào, chỉ quay người bỏ đi.

"Thi Hạ!"

Nhìn thấy Thi Hạ chạy ra ngoài, Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng chạy theo ngay phía sau.

Nếu như Thi Hạ xảy ra chuyện gì, tất cả trách nhiệm đều sẽ thuộc về Bạch Xu.

Mãi cho đến khi cô chạy đến khu vườn ở phía sau, Thi Hạ mới dừng chân lại.

Cô nhìn những thứ yên tĩnh ở xung quanh, cảm thấy rất xa lạ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, cô là đứa con gái thứ hai luôn được mọi người thương yêu của nhà họ Thi.

Thật ra cô chẳng là gì cả, tất cả những thứ vinh hoa phú quý kia chẳng có quan hệ gì với cô cả.