Chương 18.2 : Nếu tôi thật sự là lưu manh thì cô trốn không thoát rồi.

"Lệ Cảnh Diễn, bởi vì hiện giờ anh đang là bệnh nhân, cho nên tôi cũng không có so đo với anh chuyện này. Đợi khi anh khỏi rồi, thì đến lúc đó chúng ta từ từ tính toán." Thi Hạ mỉm cười với anh, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại cảm nhận được rõ ràng trong nụ cười đó có ẩn chứa sự nguy hiểm rõ rệt.

Sau khi đút cháo cho Lệ Cảnh Diễn xong, mới phát hiện ra là đã 8 giờ rồi, cô định đem bát đi rửa

Thì Lệ Cảnh Diễn lại nắm chặt lấy tay cô.

"Đừng rửa, để đó đi, cùng tôi ngủ một lát.” Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ và nói.

Thi Hạ sửng sốt, anh đây là coi cô như người hầu anh ngủ sao?

Nhưng mà cô cũng chỉ cười cười nói với anh “Ngoan nào, anh tự ngủ trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý, tôi đi rửa bát đã.”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn không nghe lời lắc đầu liên tục, hiển nhiên là anh không muốn.

"Không, nếu không có cô thì tôi không ngủ được." Lệ Cảnh Diễn bướng bỉnh.

Thi Hạ cười cười, cô còn lâu mới tin lời anh nói, không phải lúc nãy khi cô rời giường, anh vẫn còn đang ngủ rất sâu đó sao?

"Nếu cô không cùng tôi ngủ, thì tôi cùng cô đi rửa bát nhé ."

Lệ Cảnh Diễn nói xong thì cũng thật sự đòi rời giường, rồi nhìn Thi Hạ trước mặt anh.

Thi Hạ trong phút chốc không biết nên nói gì nữa.

Thế này là thế nào, từ khi nào mà anh lại muốn dính lấy cô như thế này ?

"Lệ Cảnh Diễn, tôi hỏi anh một câu, có phải mỗi khi bị ốm thì anh đặc biệt thích dính người phải không?" Thi Hạ cẩn thận hỏi anh.

Rõ ràng lúc trước khi bị bệnh, thì anh vẫn còn là một tổng tài bá đạo. Tại sao khi bị bệnh, anh lại ngay lập tức trở thành một con mèo nhỏ ốm yếu, thích dính người như thế này?

Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu, không phủ nhận, "Có thể thật sự là như vậy, cho nên cô để tôi đi theo đứng đằng sau cô cũng được, nếu không tôi cảm thấy không an toàn ."

Thi Hạ nhìn thấy rõ sự yếu đuối bướng bỉnh trong Lệ Cảnh Diễn, cô đóng băng ngay lập tức .

"Lệ Cảnh Diễn, …. Anh, anh phải nói thật cho tôi , có phải anh đang giả vờ phải không ?"

Làm sao có thể chứ, rõ ràng là một tổng tài bá đạo hống hách, tại sao lại có thể biến thành bộ dạng như thế này được .

Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Lệ Cảnh Diễn lúc này rất yếu ớt, khiến cho Thi Hạ không thể không tin là anh đang thật sự bị bệnh .

"Hạ Hạ, cô nhìn tôi bây giờ còn sức để giả vờ nữa sao?" Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Thi Hạ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, cô nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lắc lắc đầu, nhìn bộ dạng anh lúc này thì có lẽ không chỉ là bị bệnh thôi đâu, có khi còn là bệnh nặng nữa !

Dường như có điều gì đó bất thường trong toàn bộ con người anh.

Thi Hạ thở dài, hiện giờ cô cũng không nghĩ ra có cách nào tốt hơn.

Cách duy nhất đó là từ từ giảng giải đạo lý với cái người trước mặt có chỉ số IQ bằng không này.

"Nhưng mà nếu giờ anh đi ra ngoài cùng tôi, sẽ rất dễ bị cảm lạnh, như vậy thì dạ dày của anh lại trở nên khó chịu hơn."

Lệ Cảnh Diễn ngước nhìn Thi hạ, nghĩ thầm, đây không phải là vấn đề rất đơn giản sao? Cần phải rối rắm lo lắng gì ?

"Thế thì cô ở lại ngủ với tôi là được mà."

Thi Hạ bĩu môi, sao cô lại cảm thấy tốc độ phản ứng của cái người bệnh có chỉ số IQ bằng không so với cô còn nhanh hơn nhỉ!

Điều này quá là bất thường, không phải anh ấy bị bệnh sao ?

"Nhưng mà, ngài Lệ à, anh nên biết là đống bát chúng ta ăn vẫn còn chưa rửa đó." Thi Hạ vừa cười vừa nói từng chữ một .

"Đợi tôi khỏe rồi, mai tôi sẽ rửa đống bát đó.” Lệ Cảnh Viễn nói rất trơn tru.

Thi Hạ bĩu môi nghĩ, anh thật sự muốn rửa bát? Lại còn chủ động giúp cô rửa bát?

Lệ Cảnh Diễn vừa nói vừa kéo Thi Hạ đến bên giường .