Chương 18.3 : Nếu tôi thật sự là lưu manh thì cô trốn không thoát rồi.

"Hạ Hạ, trước tiên nằm xuống trước đã, không có cô ở bên tôi không ngủ được."

Anh nói vậy, không biết phải làm sao, liền kéo Thi Hạ quay trở lại giường.

Sau đó, ôm lấy cô rồi tiếp tục ngủ ...

Thi Hạ ngây ra lại một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại. Cái quái gì thế này!

"Lệ Cảnh Diễn, lúc trước anh bị ốm cũng giống như thế này sao?" Thi Hạ không chắc chắn hỏi anh .Mặc dù cô cũng hiểu rằng khi người ta bị bệnh thì tâm trạng cũng sẽ trở nên yếu đuối hơn.

Nhưng mà Lệ Cảnh Diễn không phải là tâm trạng sẽ yếu đuối, mà anh đây là biến thành một người có tính cách mới hoàn toàn !

"Lệ Cảnh Diễn, có phải anh có hai nhân cách ?" Thi Hạ tiếp tục tò mò hỏi.

"Ửm, cũng có thể ."

Đôi mắt của Thi Hạ mở to, vừa giờ anh tự nhận mình có hai nhân cách, điều này thật quá khủng khϊếp!

"Nếu không có ai ở bên cạnh anh, thì lúc đó anh như thế nào?" Thi Hạ tiếp tục hỏi.

Nếu anh bị bệnh, mà không có ai bên cạnh, thế thì lúc đó phải làm sao, lúc đó anh dựa dẫm vào ai?

"Bên cạnh anh không có ai cả." Giọng điệu của Lệ Cảnh Diễn đột nhiên trở nên buồn bã.

Tuy anh nói như thế, nhưng Thi Hạ hoàn toàn không tin lời Lệ Cảnh Diễn nói.

Tô Giai Kỳ có tính cách cởi mở phóng khoáng như vậy, làm sao bà ta có thể sẵn sàng để đứa con trai bé bỏng của mình sống cô đơn tủi nhục đây .

"Anh đừng có mà trắng trợn nói dối như thế, chả nhẽ mẹ anh lại không chăm sóc anh à?" Thi Hạ hỏi lại.

Cô luôn cảm thấy rằng điều may mắn nhất của Lệ Cảnh Diễn không phải là có bao nhiêu tiền, mà điều may mắn nhất mà anh có được đó là có cha mẹ yêu thương anh .

"Từ trước tới nay mẹ tôi đều không quản việc của tôi." Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, nói như thể là điều hiển nhiên.

Nhưng mà, Thi Hạ làm sao có thể tin được, dựa theo sự hiểu biết của cô về mẹ chồng Tô Giai Kỳ thì không thể nào bà là người mẹ như vậy.

Nhưng mà, điều đó cũng có thể xảy ra. Nhỡ đâu Tô Giai Kỳ bận rộn công việc, không chăm sóc được cho Lệ Cảnh Diễn.

"Thật đáng thương!” Thi Hạ nhịn không được, không khỏi thở dài.

Thế nhưng cô lại không hề hay biết, người đàn ông đang nở nụ cười giảo hoạt ở đằng sau cô.

Thi Hạ lại thực sự ngủ thϊếp đi, nếu như Lệ Cảnh Diễn muốn cô ngủ cùng, vậy thì cô liền nghỉ ngơi thật tốt vậy.

Nhưng đến nửa đêm, cô phát hiện ra người đàn ông phía sau mình dường như có chút không thành thực.

Anh ta ... đang loay hoay cởi dây áσ ɭóŧ của Thi Hạ xuống.

Thi Hạ vừa mới vào giấc ngủ, vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ chưa biết gì, nhưng dần dần cô nhận ra có gì đó không ổn.

"Lệ Cảnh Diễn, anh đang làm gì đấy ?"

Thi Hạ nhanh chóng giữ chặt lại, cái tên lừa đảo này, đáng lẽ ra cô không nên ngoan ngoãn nghe lời của anh !

"Lúc ôm bị cấn tay, khó chịu." Lệ Cảnh Diễn nói như thể là việc anh nên làm.

Anh cho rằng lí do này rất hợp lý, là do khi ôm cảm thấy cấn tay nên mới thế nha!

Nhưng Thi Hạ nhanh chóng giữ chặt lấy tay Lệ Cảnh Diễn.

"Lệ Cảnh Diễn, anh bỏ tay ra cho tôi, nếu không tôi lập tức đứng dậy đó."

Lệ Cảnh Diễn vội vàng túm lấy cô, ngăn cô rời đi, đồng thời dùng lực kéo cô nhấn vào trong lòng mình.

"Đừng đi, giờ tôi vẫn còn là bệnh nhân mà ."

Thi Hạ thật sự bị sốc, cái tên lưu manh này, anh đây là cố ý, cho rằng mình là người bệnh nên không coi ai ra gì sao?

"Tôi … Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có mà cho rằng anh bị bệnh thì có thể dở trò lưu manh!" Thi Hạ không nói nên lời

Nhưng mà Lệ Cảnh Diễn lại không hề sợ sệt mà tiến lại gần tai Thi Hạ hỏi nhỏ: "Thế có phải ý của vợ là, nếu như tôi không phải là bệnh nhân thì có thể giở trò lưu manh đúng không ?"

Thi Hạ ngây ngốc một lúc, cô nói vậy khi nào, Lệ Cảnh Diễn là đang cố ý hiểu sai ý của cô, anh thật quá đáng.

"Tôi không phải là tên lưu manh, Hạ Hạ à , cô thử nghĩ xem nếu tôi thực sự là lưu manh thì cô nghĩ mình có thể chạy thoát sao?" Đôi mắt của Lệ Cảnh Diễn đột nhiên phức tạp nhìn Thi Hạ.

Cô coi anh là tên lưu manh, đó là do cô vợ nhỏ của anh chưa từng nhìn thấy, thế nào gọi là tên lưu manh thực sự.

Thi Hạ bị sốc, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, khiến cô rất khó chịu.

Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn nắm chặt lấy tay cô, kéo cô phải đối mặt với anh.

"Thi Hạ, cô đừng quên rằng, cô không phải người ngoài, mà cô là vợ của tôi."

Lệ Cảnh Diễn ôm chặt lấy Thi Hạ, đôi mắt rạo rực sáng lên, anh biết nếu anh muốn Thi Hạ thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng, thì Thi Hạ cũng không có cách nào có thể từ chối được.

Hơn nữa, Thi Hạ đề phòng chống cự anh như vậy lại khiến Lệ Cảnh Diễn càng khó chịu.

Thi Hạ rơi vào trầm mặc, qua một thời gian dài cô vẫn không nói gì.