Chương 19.1: Thi Nhuận Trân Châu lại gặp chuyện

Lệ Cảnh Diễn nói có lý, anh là chồng của Thi Hạ, cho nên cho dù anh có làm gì Thi Hạ thì cô cũng không có cách nào phản kháng.

Nhưng Thi Hạ thật sự không bằng lòng.

Cô không biết mình có thích Lệ Cảnh Diễn hay không, sau khi đã trải qua một chút chuyện, trái tim không gợn sóng của cô dường như đã thay đổi.

Nhưng cô cũng hiểu rất rõ, sự việc còn chưa đến mức độ mà Lệ Cảnh Diễn nói.

Thi Hạ im lặng rất lâu, cô thậm chí cũng không biết hiện tại Lệ Cảnh Diễn có phải đã ngủ hay chưa, nhưng cô vẫn quyết định nói.

“Lệ Cảnh Diễn, quan hệ giữa chúng ta là bộ gì, anh cũng rất rõ ràng. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ gặp được người mà anh thật sự thích.”

Thi Hạ nói chầm chậm, rõ ràng là cô đang nói một chuyện liên quan đến mình, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.

Nhưng càng nói càng giống như cô chỉ là người đứng ngoài cuộc quan sát.

Nói xong, Thi Hạ thở dài.

Cô không biết là mình đang buồn vì chính mình, hay là vì Lệ Cảnh Diễn, cô chỉ thấy cuộc hôn nhân giữa họ thật thảm hại.

Lý do họ ở bên nhau không hề đơn thuần.

Ở tình huống như vậy, Thi Hạ thật sự là không có dũng khí để mưu cầu một chuyện tình đẹp đẽ.

Lệ Cảnh Diễn chưa ngủ, cho nên những gì Thi Hạ nói anh đều nghe hết cả.

“Vậy còn cô? Đến khi đó, cô phải làm sao bây giờ?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên mở miệng hỏi.

Thi Hạ cười, nhưng nụ cười lại tái nhợt không có sức sống.

“Tôi chỉ hy vọng có thể không còn vướng bận mà rời đi.” Thi Hạ nói rồi nặng nề mà thở dài.

Nhưng lúc này Lệ Cảnh Diễn đã quay sang nằm đè lên cô.

“Thi Hạ, cô chắc chắn là người mà Lệ Cảnh Diễn tôi thích, không phải là chính cô sao?”

Đột nhiên, nghe được Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc mà thảo luận với mình đề tài này, Thi Hạ bất giác cảm thấy phải cảnh giác.

Rốt cuộc, anh vẫn là người lý trí khi nhìn nhận vấn đề, hơn nữa, còn đem vấn đề phân tích cực kỳ rõ ràng.

“Lệ Cảnh Diễn, anh đã khỏe rồi à?”

Lệ Cảnh Diễn hơi xấu hổ, anh ngay từ đầu liền không bị gì rồi!

“Tôi chưa khỏe!” Lệ Cảnh Diễn nói.

Dù sao Thi Hạ cũng không phải bác sĩ, anh có lừa cô đi nữa, Thi Hạ cũng là không có cách nào biết được.

“Vậy tiếp tục ngủ đi chứ, thảo luận cái gì!” Thi Hạ lẩm bẩm.

Dù sao thì chủ đề này cũng khá nặng nề, mà Thi Hạ có chút không muốn nói về nó.

Lệ Cảnh Diễn cũng không nói nữa, chỉ là sự lý trí của Thi Hạ đột nhiên làm anh cảm thấy, muốn đi vào trái tim cô, thật sự rất khó.

Tim cô giống như có một bức tường thành cao lớn, một bức tường mà Lệ Cảnh Diễn vĩnh viễn đều không có cách nào để vượt qua.

Trời ơi, vì sao anh lại muốn đi vào tim Thi Hạ cơ chứ, trời đất rộng lớn thiếu gì con gái đẹp, anh tội tình gì làm khó chính mình!

Buổi sáng hôm sau, lúc Lệ Cảnh Diễn tỉnh lại, Thi Hạ…

Đã không còn bên cạnh.

Trên tấm gương đầu giường có dán một tờ ghi chú màu xanh, hẳn là Thi Hạ để lại.

“Bữa sáng tôi đã chuẩn bị rồi, anh tỉnh dậy xong bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được, tôi đi làm.”

Thái độ cứng nhắc như đi làm vậy, hoàn toàn không giống một người vợ hiền chăm sóc chồng.

Nhưng khi nhìn thấy nồi cháo mà Thi Hạ nấu cho mình, Lệ Cảnh Diễn nhịn không được mà thấy lòng lâng lâng.

Anh nghĩ, Thi Hạ hẳn là vẫn còn để ý người chồng là anh đây, mặc dù ngoài mặt cô đối xử với ai cũng đều lạnh nhạt như vậy.

Thật ra, chuyện khác thì không nói, Thi Hạ vẫn là một người vợ đúng chuẩn, luôn nỗ lực chăm sóc chồng.