Chương 3.2 Từ hôm nay trở đi, ở chung!

“Không có hứng thú là tốt nhất.” Cô lẩm bẩm.

Nhưng mà, hiện tại biện pháp tốt nhất, cũng chỉ có thể là, tối hôm nay ngủ cùng Lệ Cảnh Diễn hai người tạm chấp nhận một chút.

Đồng hồ sinh học của Thi Hạ vẫn luôn rất chuẩn, hôm sau trời vừa hửng sáng, cô đã đúng giờ thức dậy.

Lệ Cảnh Diễn bên cạnh cũng vừa mới mở to mắt, đêm qua cảm giác ôm cô gái này, hình như cũng không tồi.

Ít nhất, xúc cảm không tồi.

Nhìn Thi Hạ ngáp dài giống một đứa trẻ, muốn dậy khỏi giường, làm Lệ Cảnh Diễn có chút si mê.

Hóa ra cô nhóc này cũng có một mặt đáng yêu như vậy, anh vẫn luôn cho rằng Thi Hạ chính là một nữ hán tử đấy!

Thi Hạ vừa mở mắt ra, nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, lập tức trốn sang một bên.

Đêm qua sao lại lăn vào trong lòng ngực anh, cô hoàn toàn không nhớ rõ nữa.

Có điều, hiện tại nghĩ lại, có chút xấu hổ.

Thi Hạ vội vàng bò dậy rửa mặt, Lệ Cảnh Diễn thì chưa rời giường, chỉ dựa vào trên đó, một bàn tay chống cằm, nhìn cô gái đang bận rộn.

Thế mà cô thật sự coi mình như không tồn tại, hay thật!

Hai người đi xuống lầu một trước một sau.

Nhìn thấy con trai và con dâu sáng sớm đều ở nhà, hơn nữa lại cùng nhau xuất hiện, trong lòng Tô Giai Kỳ liền cảm thấy vui vẻ!

Như vậy mới là người một nhà chứ!

“Dậy rồi à, Hạ Hạ đêm qua ngủ ngon không?” Tô Giai Kỳ cười hỏi.

Thi Hạ cười gật đầu.

“Khá tốt, mẹ.”

Bữa sáng trên bàn, nhìn con trai mình, Lệ Chí Nhân lại nhắc đến chuyện cũ lần nữa, cũng không phải ông thích dong dài, thật sự là, nếu ông không nói một chút, thì thằng nhóc thối này vĩnh viễn không nhỡ kỹ được.

“Sau khi đàn ông lập gia đình, cũng nên biết kiềm chế.” Lệ Chí Nhân mở miệng, lại thở dài một hơi.

Con trai rất ưu tú, giao công ty vào trong tay anh, Lệ Chí Nhân cảm thấy rất yên tâm, con trai luôn có thể làm tốt trò giỏi hơn thầy.

Nhưng mà, về chuyện gia đình, lại làm cho nó rối loạn.

“Con đâu có không kiềm chế.” Lệ Cảnh Diễn thản nhiên trả lời.

Nhưng mà, lại làm Lệ Chí Nhân càng thêm tức giận, thằng nhóc thối này còn dám nói dối với mình.

“Nếu con thật sự biết kiềm chế, ngày mai dọn về biệt thự Thủy Ngạn đi.”

Sau khi anh kết hôn, liền dọn ra ngoài, căn bản không sống ở nhà!

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên đứng dậy, nhìn qua phía cha mình, lộ ra một nụ cười không rõ có ý gì, sau đó, trực tiếp xoay người rời khỏi đó.

“Thằng nhóc thối, con đi đâu đấy?” Lệ Chí Nhân sốt ruột.

Thằng nhóc thối này, lại muốn chạy đi đâu chứ!

“Chuyển nhà.”

Bảo anh về nhà, anh về cũng được, dù sao ở bên ngoài mãi cũng không thú vị nữa, hiện tại ngược lại anh còn cảm thấy, rất hứng thú với Thi Hạ.

Khi bước qua người Thi Hạ, anh lại nở nụ cười gian xảo về phía cô.

Nhưng mà, nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ lại có một chút cảm giác không tốt.

“Cha, con cũng đi giúp đỡ.”

Thi Hạ nói, rồi chạy nhanh theo Lệ Cảnh Diễn đi ra ngoài.

Không phải chứ, lần này anh thật sự định nghe theo lời cha già nhà mình nói dọn về nhà!

Nếu thật sự dọn về, thật ra Thi Hạ không chào đón!

Hiện tại cô ở một mình cuộc sống rất nhàn nhã tự tại, thật sự không muốn để người khác đến đây quấy rầy mình!

Nhìn theo bóng dáng Thi Hạ cùng với con trai mình Cảnh Diễn rời khỏi, ông cụ nhà họ Lệ nặng nề thở dài một hơi.

“Haiz, hai đứa nhỏ này, không đứa nào làm ta bớt lo.”

Tô Giai Kỳ cười bưng sữa bò mình chuẩn bị tốt lên.

“Ai nói, tôi cảm thấy Hạ Hạ rất tốt!”

Cho dù có nói thế nào, đối với con dâu mình bà vẫn vô cùng vừa lòng.

Hạ Hạ thật tốt! Nói xấu, khả năng chỉ có thằng nhóc con vô lại nhà mình kia bắt nạt Hạ Hạ thôi!

Lệ Cảnh Diễn vừa chuẩn bị lái xe rời khỏi nhà cũ, liền trông thấy Thi Hạ lao nhanh tới với tốc độ như đang thi chạy nước rút một trăm mét, mở cửa xe ra, rồi ngồi lên.

Lệ Cảnh Diễn sửng sốt một chút, có chút mờ mịt nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình.

Không phải cô rất không thích ở bên cạnh mình sao?

“Cô làm gì thế?”

Thi Hạ thở hổn hển, vừa rồi chạy quá gấp, cô có chút thở không ra hơi.

“Tôi về giúp anh dọn dẹp phòng.”

Lệ Cảnh Diễn tạm dừng một chút, đột nhiên nhíu mày.

“Phòng tôi, phòng tôi làm sao?”

Khi anh không ở nhà, chẳng lẽ Thi Hạ không sắp xếp người hàng ngày tới quét dọn phòng mình sao, thuận tiện để mình lúc nào muốn là có thể về nhà?

Thi Hạ cười, nghịch mấy sợi tóc bên tai mình.

“Không sao cả, rất bình thường.” Cô cười nhẹ nhàng.

Trong lòng lại đang cầu nguyện, khi Lệ Cảnh Diễn về nhà, ngàn vạn lần đừng quá xúc động mất khống chế.