Chương 18: Trời Đất Muốn Đảo Lộn

Q.1 - CHƯƠNG 18 - TRỜI ĐẤT MUỐN ĐẢO LỘN

Tác giả :" đăng thì đăng, mắc công lại nói ta không có tâm haiza 😢😢😢😢😢 thiệt khổ quá mà hic hic

Edit: Tiểu Công.

"Thật không nghờ thực lực của Bạch Đan Quyên lại mạnh đến như vậy." Trên khán đài, Nghiêm Kiện Đông vuốt cằm mỉm cười, khẽ nói với đại sư Địch Hải ở bên cạnh. Dù sao hôn sự đã quyết định, Bạch Đan Quyên cũng coi như là con dâu của hắn, thực lực càng mạnh, hắn lại càng vui vẻ.

"Ừ, không biết linh lực của thiếu thành chủ thì như thế nào?" Nghiêm Kiện Đông đã chủ động mở miệng nói, Địch Hải ít nhiều vẫn chừa cho hắn chút mặt mũi, không mặn không nhạt trả lời.

Vừa nhắc tới nhi tử mà mình luôn lấy làm tự hào, Nghiêm Kiện Đông lập tức lộ vẻ đắc ý: "Còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của đại sư, có được Hồng Vân tinh, tốc độ tu luyện linh lực của Cảnh Thủ đề cao lên rất nhiều."

Địch Hải thầm cười, Nghiêm Kiện Đông này sau khi tiêu một số tiền lớn đến thế mà còn cao hứng, hắn quả là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy. Trong lòng cười thì cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trang như cũ nói: "Vậy là tốt rồi."

Ngay lúc Nghiêm Kiện Đông đang muốn nói tiếp, thì thấy Nghiêm Cảnh Thủ đã đi đến trước trụ thủy tinh, hắn bèn lập tức im lặng, khẩn trương chờ đợi cấp bậc linh lực của nhi tử mình phát ra.

Nghiêm Cảnh Thủ ngẩng đầu, nhìn lên hướng đông đảo lão sư phía trên khán đài, ánh mắt không hề phân tán xung quanh, mà chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn vào lão sư của học viện Hoàng gia. Ý tứ đã quá rõ ràng, mục tiêu nhập học của hắn chính là học viện Hoàng gia.

Các lão sư bên cạnh chứng kiến hành động của Nghiêm Cảnh Thủ, trong lòng xuất hiện một cảm giác không nói nên lời. Cứ cho là Nghiêm Cảnh Thủ ngươi thực lực không tầm thường cũng không cần thể hiện quá rõ ràng như vậy chứ, ngầm tuyên bố với mọi người rằng hoàn toàn không thèm để mắt đến học viện của bọn họ, có ý gì đây?

Đương nhiên, người ở học viện khác có phản ứng gì, không hề có chút ý nghĩa nào đối với Nghiêm Cảnh Thủ, mục tiêu của hắn chỉ có học viện tối cao - học viện Hoàng gia.

Đứng vững, khẽ đưa tay đặt lên, ánh mắt tất cả mọi người đều di chuyển theo từng động tác của Nghiêm Cảnh Thủ. Linh lực được phát ra, tia sáng bên trong trụ thủy tinh lập tức vọt lên, trực tiếp xông phá cấp sáu, cấp bảy không một chút chút dừng lại, sau đó là cấp tám, ngay lúc mọi người đang trợn mắt há hốc mồm lại vượt qua cấp chín một đường thẳng hướng về phía trước. Tia sáng liên tục bay lên, sau khi vượt quá một nửa cấp chín, xu thế mới dần dần giảm xuống.

Các lão sư đối với thái độ kiêu ngạo của Nghiêm Cảnh Thủ bất mãn thì bất mãn, nhưng khi cấp bậc linh lực của hắn vượt quá một nửa cấp chín, toàn bộ một đám vừa rồi còn bất mãn, giờ đây hai mắt trừng lớn kinh ngạc, nhìn tia sáng càng lúc càng chậm rãi đi lên kia. Đúng vậy, không sai, đi lên. Tuy tia sáng đi lên rất chậm, nhưng có nghĩa là cấp bậc linh lực vẫn đang tăng. Rất gian nan, từng chút từng chút một chậm rãi leo lên, lại không hề ngừng nghỉ một khắc.

Lúc này, ngay cả lão sư học viện Hoàng gia đã thường nhìn quen nhiều thanh niên thực lực không tầm thường cũng không khỏi ngồi thẳng người lại, trợn to hai mắt cẩn thận quan sát tia sáng đang gian nan nhích lên trên trụ thủy tinh. Nhìn một chốc, ánh mắt liền chuyển tới Nghiêm Cảnh Thủ đang đưa tay đặt trên trụ thủy tinh, cánh tay của hắn có chút run rẩy, đó là biểu hiện sau khi sử dụng hết toàn lực đến cự hạn.

"Hai mươi tuổi, cấp chín linh sĩ, hơn nữa còn là cấp chín linh sĩ cao cấp như vậy." Lão sư học viện hoàng gia vừa lòng gật đầu. Ôi, không ngờ hắn tới cái Y Lạc thành này chiêu sinh lại có thể thấy được một người trẻ tuổi xuất sắc như thế, xem ra chuyến này đi thật không uổng công.

Nghiêm Kiện Đông ngồi ở vị trí cao nhất đương nhiên là mĩ mãn nghe được lời nói lời của lão sư học viện Hoàng gia, mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Đây là con trai của hắn. Thiên tài giờ đang ở trên khán đài, thu hút mọi ánh mắt, chấn động người người là con trai của Nghiêm Kiện Đông hắn!

Trên đài cao, Nghiêm Cảnh Thủ có thể cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ nhiệt liệt dính sát trên người hắn, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.

Trên khán đài, lão nhân giản dị ban nãy sau khi thấy được nụ cười nở rộ bên môi Nghiêm Cảnh Thủ, khẽ lắc đầu. Thiên phú của người này tuy không tầm thường, nhưng tâm tính không mạnh. Một chút thành tựu nho nhỏ đã có thể làm cho hắn kiêu ngạo đến như vậy, sợ rằng thực lực sau này cũng không cách nào đạt được thành tựu to lớn.

Quả nhiên, ngay khi lão nhân vừa nghĩ xong, trong nháy mắt tia sáng trên trụ thủy tinh đột nhiên dừng lại, không thể thể tiếp tục đi lên nữa. Nghiêm Cảnh Thủ nhíu mày, rút tay về, ngẩng đầu nhìn thành tích của mình, xem như tương đối hài lòng. Dù sao khắp Y Lạc thành, trong những người trẻ tuổi đã không còn có người nào có thể cùng hắn sánh bằng.

"Ôi, không hổ là thiếu thành chủ, hẳn là lập tức chuẩn bị đột phá cấp bậc linh sĩ đi?"

Dưới đài cao, dân chúng Y Lạc thành nhìn tia sáng chói mắt toả ra từ trụ thủy tinh mà lên tiếng tấm tắc tán dương.

"Đúng vậy, thiếu thành chủ của chúng ta thực lực phi phàm, e rằng chưa cần đến nửa năm đã có thể đột phá linh sĩ, trở thành linh sư."

"Tam tiểu thư thực lực phi phàm, cùng thiếu thành chủ quả là một đôi trời sinh."

Các cô gái trẻ tuổi trong Y Lạc thành đối với Bạch Đan Quyên không hề có chút bất mãn nào, dù sao Bạch Đan Quyên trừ bối cảnh xuất thân hùng hậu ra, còn đã chứng minh rõ thực lực của mình, chứng minh nàng đủ để xứng đôi với Nghiêm Cảnh Thủ.

Dân chúng trao đổi sôi nổi khiến Nghiêm Cảnh Thủ ngẩng đầu mỉm cười, dù đã cố gắng hết sức kiềm chế sự đắc ý trong lòng, nhưng nụ cười không thể thu lại bên môi kia vẫn tiết lộ tâm tình của hắn giờ đây "tốt" đến nhường nào. Về phần Bạch Đan Quyên thì ngay cả che giấu cũng không thèm, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tựa như một con khổng tước lộng lẫy ngạo mạn, ngông cuồng tự đại.

Nghiêm Kiện Đông và lão bản cửa hàng hài lòng gật đầu, vì con trai con gái của mình mà tự hào, nhìn nhau, hiện ra nụ cười chỉ có bọn họ mới hiểu.

Thời điểm toàn bộ hội trường đều bởi vì thành tựu của Nghiêm Cảnh Thủ mà sôi trào, gương mặt của gia chủ Hạ gia Hạ Nghĩa Bình lại là u ám, trừng mắt hung hăng nhìn hài tử nhà mình. Không một người nào đến cấp bảy, tất cả đều dao động ở cấp sáu, lại nói đến Hạ Hinh Viêm, cái kẻ sắp trở thành tiểu thϊếp của Nghiêm Cảnh Thủ, ngay cả xuất hiện cũng không xuất hiện, khoanh tay ngồi nhìn thông gia hắn thật vất vả mới leo bám được giờ lại phải chuẩn bị chắp tay đưa tặng cho lão bản cửa hàng. Hắn làm sao cam tâm.

"Thực lực của công tử thành chủ đại nhân quả nhiên xuất sắc." Lão sư học viện hoàng gia xoay người lại, gật đầu cười.

"Đại sư đã đề cao nó rồi." Nghiêm Kiện Đông vội vàng cười theo, khiêm khiêm nhường nhường nói. Giọng điệu tuy rằng khách sáo, nhưng đắc ý cùng kiêu ngạo trong đó thế nào cũng không che giấu được, dù sao thành tựu của Nghiêm Cảnh Thủ quá mức xuất sắc. Nghe ý tứ lão sư, con hắn tiến vào học viện Hoàng gia hẳn là gần như nắm chắc. Nếu như tiến vào học viện Hoàng gia, lại được toàn lực bồi dưỡng, vừa ra học viện biết đâu lại được phong cho một chức quan, có lẽ thành tựu sau này của Nghiêm Cảnh Thủ sẽ không kém hắn.

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp của con trai mình sau này, trong lòng Nghiêm Kiện Đông thực sự nở hoa, ánh mắt quét một vòng, đứng dậy, cao giọng nói: "Nếu tất cả mọi người đã tiến hành khảo nghiệm xong..."

"Thành chủ đại nhân, ta còn chưa tiến hành khảo nghiệm." Âm thanh trong trẻo ở một góc khán đài xa xa vang lên, khiến cho mọi người đồng loạt quay đầu. Chỉ thấy một nữ tử chậm rãi đi tới, lướt qua mọi người bước đến phía đài cao, quần áo giản đơn được làn gió khẽ nâng, phiêu dật thanh nhã không nói nên lời.

"Hạ Hinh Viêm?"

" Nàng sao lại tới?"

"Cấp bốn linh sĩ còn muốn khảo nghiệm sao?"

"Uh, hình như cũng có thể vào được học viện kém nhất đi."

Không biết là ai vì tình cảnh xấu hổ của Hạ Hinh Viêm mà "hảo tâm" thay nàng biện hộ một câu, lập tức khiến cho mọi người ầm ầm cười to. Thân là đại tiểu thư trong đại gia tộc, lại chỉ có trình độ của con cháu gia đình bình dân, còn gì có thể sỉ nhục hơn điều này.

Ngay lúc tất cả ánh mắt mọi người tràn đầy sự chuẩn bị được xem trò hay, ai cũng không chú ý tới một người ngồi ở vị trí cao cao kia, sắc mặt đại nhân vật mà chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến Y Lạc thành rung chuyển đột nhiên biến đổi.

Địch Hải sau khi nghe được Hạ Hinh Viêm mở miệng nói ra, huyết sắc trên mặt giống như nước thủy triều đang rút lui. Hắn nghe thấy..., lúc đó thanh âm của người giao dịch với hắn không phải cũng là như vậy sao? Chẳng lẽ, người kia là - Hạ Hinh Viêm?

Trái tim Địch Hải kịch liệt co lại, máu khắp toàn thân trong nháy mắt giống như bị hút hết, ánh mắt dán sát vào trên người Hạ Hinh Viêm đang chậm rãi bước lên đài cao, trong đầu có một dự cảm liên tục kêu gào.

Hình như trời đất Y Lạc thành muốn đảo lộn.