Chương 1: Mùa thu

Mùa thu sắp qua đi, bên ngoài gió thổi đã mang chút hơi lạnh.

Gió càng lớn, cuốn lên lá úa trên cành khô, thổi bay cát đá trên mặt đất, có chút mê mắt. Thời tiết kinh thành chính là khô ráo như vậy, đất cát đầy nắng vàng, người bên ngoài tới nơi đây cũng thực không thích ứng.

Người gánh hàng rong bán quả hạch ở bên đường nhìn nhìn trời, chuẩn bị thu dọn quán về nhà, bỗng chốc nhìn đến quán trà bên cạnh có thiếu niên ngọc thụ chi lan, hảo tâm nhắc nhở nói: “Chàng thiếu niên, mây đen đang kéo tới, phỏng chừng trời sắp mưa to. Nên về nhà sớm một chút!”

Cử chỉ thiếu niên kia có lễ, nói lời cảm ơn.

Thiếu niên này tên Liễu Trạc Nguyệt.

Thái phó Liễu Gia Hứa dòng dõi thư hương, sau khi hắn sống cùng mẫu thân, mẫu thân sửa tên cho hắn, hy vọng thiếu niên lớn lên sáng trong như xuân nguyệt liễu*.

*Như xuân nguyệt liễu: như hoa cỏ ngày trăng xuân không bao giờ hết

Triệu Việt liền biến thành Liễu Trạc Nguyệt.

Liễu Trạc Nguyệt nghĩ đến mẫu thân mình, còn có đệ đệ song sinh 5 năm chưa từng gặp mặt.

Mười hai tuổi, hắn cùng đệ đệ chia lìa, sau khi mẫu thân cùng Triệu Nghiêm Chính hòa li, liền dẫn hắn về Giang Nam, ở Giang Tô Liễu Châu sinh hoạt.

Đệ đệ đi theo phụ thân Triệu Nghiêm Chính.

Nghĩ đến tính tình đệ đệ hoạt náo ầm ĩ, võ công lại cao cường, hẳn là ở biên quan phát triển rất khá.

Vốn dĩ ước định tốt trong thư, hai huynh đệ sẽ tới thượng kinh tham gia sanh thần mẫu thân. Trao đổi thư từ vốn là chuyện cực kỳ phiền toái, thời gian gửi thư rất lâu do phương tiện di chuyển, lệch ngày làm người ta rất đau đầu.

Mùa thu năm nay hắn tới kỳ thi khảo thí, mọi sự kiện đều đổ dồn trong thời gian này, thật sự vội vàng.

Sau khi kỳ thi chấm dứt, ngay cả thứ tự hắn cũng chưa xem, chỉ để người hầu truyền thư đi trước, sau đó quất ngựa truy phong không ngừng nghỉ đến kinh thành.

Từ Giang Nam đến kinh thành đường xá xa xôi, từ đường thuỷ đến đường bộ tới tới lui lui cũng mất ba tuần, tuấn mã chạy bị thương hai con, lúc này mới đuổi kịp tới ngày sanh thần mẫu thân.

Hắn vào phủ, nhìn quanh trái phải, không có nhìn thấy thân ảnh tuỳ ý như trong tưởng tượng. Dò hỏi một hồi mới biết được, hắn cùng đệ đệ tới đây, thế nhưng vừa lúc sai thời điểm.

Triệu Liên Nhạn ba tháng trước đã đến thượng kinh, nửa năm trước dị tộc vùng biên quan chịu quy phục, hắn cùng phụ thân khải hoàn hồi triều, vốn là muốn thỉnh công trọng thưởng.

Ai ngờ dị tộc lòng muông dạ thú, thế nhưng giả ý quy phục, sau lưng lại cùng địch quốc cấu kết. Chờ quân binh hồi kinh liền đột nhiên xuất kích đánh vào biên quan, triều đình trở tay không kịp.

Thánh Thượng giận dữ, lập tức phái Triệu gia quân tốc tốc chạy tới biên cương, lại cấp ba vạn tinh binh cùng hai phó tướng dũng mãnh, để Triệu Liên Nhạn lập công chuộc tội.

Kỳ thật Liễu Trạc Nguyệt không phải thực lo lắng cho bọn họ.

Bởi vì Triệu Nghiêm Chính thật sự quá cường đại.

Ông không phải trượng phu tốt, cũng không phải người cha tốt. Nhưng ông ấy thật sự là một tướng tài trăm năm khó gặp.

Thừa Đức năm thứ 23, trong 23 năm nay, Triệu Nghiêm Chính là ác mộng của dị tộc cùng địch quốc.

Ông ấy chưa bao giờ bại trận.

Ông ấy giống như mãnh hổ nằm ở Triệu quốc, nếu có nanh vuốt muốn vói vào bên trong, chắc chắn bị cắn đến máu tươi đầm đìa.

Kỳ thật một nhà bọn họ cũng từng rất hạnh phúc.

Triệu Nghiêm Chính cùng mẫu thân hắn Mai thị tân hôn kết tóc, rất là ân ái hòa thuận. Lúc ấy ai mà không biết giai thoại tình yêu của Triệu quốc công cùng thượng kinh đệ nhất tài nữ Mai Ngọc Ôn đâu.

Bọn họ kết hôn không lâu liền có hai con trai song sinh.

Liễu Trạc Nguyệt cũng không nhớ rõ khi đó.

Chỉ nhớ rõ khi còn bé mình cũng có cha, hắn cùng đệ đệ ngồi ở đầu vai cha chơi đùa, bên tai còn có tiếng cười của mẫu thân.

Chỉ tiếc ngày vui chóng tàn, Thừa Đức năm thứ 6, biên quan liền truyền đến báo nguy.

Triệu Nghiêm Chính chỉ có thể xá gia ly thê, quay trở lại làm mãnh hỗ Triệu quốc. Chiến dịch lần này, là lần giằng co nhất trong vài thập niên gần đây, dị tộc cũng không chủ động tiến công, nhưng lại thường xuyên quấy rầy, giống như ruồi bọ đánh mãi không chết nhốt cũng không khai. Chỉ có thể thủ, không thể công.

Vì thế phòng thủ liền đến 5 năm.

Mai Ôn Ngọc chờ đợi Triệu Nghiêm Chính 5 năm.

Ngóng trông bao ngày, rốt cuộc truyền đến tin chiến thắng, đại quân phải về kinh, Triệu quốc công sẽ trở lại.

Liễu Trạc Nguyệt cùng Triệu Liên Nhạn khi đó mới mười hai tuổi.

Hắn thậm chí còn tự trách trí nhớ mình thật sự quá tốt. Vĩnh viễn không quên được một màn kia.

Mẫu thân hắn, khi còn trẻ thường xuyên mặc váy lụa thủy lam, trâm cài mà bà hay dùng chính là trâm hoa mai lưu li vào đêm tân hôn Triệu Nghiêm Chính giúp bà cắm lên, trên mặt một tầng phấn mỏng, mặt như phù dung.

Toàn phủ trên dưới đều trước cửa phủ Quốc công chờ ông.

Ông thật sự đã trở lại, thân hình nam nhân vẫn lẫm lẫm như cũ, tuấn lãng cương nghị.

Nhưng phía sau ông ấy lại đi theo hai nữ tử thanh xuân thanh lệ yểu điệu, đều là phụ nhân đã có chồng, trong đó có một người còn nắm tay một đứa trẻ ba tuổi.

Ý cười trên mặt Mai thị đột nhiên cứng đờ.

Liễu Trạc Nguyệt lúc ấy cũng không hiểu vì cái gì người từ trước đến nay đoan trang khéo léo, ưu nhã thong dong như mẫu thân sẽ thất thố như vậy.

Mãi về sau hắn mới hiểu.

Triệu Nghiêm Chính có một gia đình khác.

“Triệu Nghiêm Chính, Triệu quốc công.”

“Ta đường đường là đích nữ Mai thị, chưa bao giờ chịu qua khuất nhục như thế này.”

“Ta đợi ngươi 5 năm, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta chờ là chờ tới chuyện này sao”

“Ngay cả một chút tin tức ngươi cũng không gửi thư về.”

“Triệu quốc công, hòa li đi”

“Mai thị Mai Ngọc Ôn, phạm thất xuất chi đố*, tự nguyện xin hòa li, thỉnh Triệu quốc công viết một phong hưu thư.”

“Từ đây, Mai Ngọc Ôn cùng Triệu gia sẽ không liên quan.”

*Phạm thất xuất chi đố: Thời xưa nếu người vợ phạm vào 1 trong 7 điều thì nam nhân có quyền bỏ vợ (thất xuất). Ở đây Mai Thị chọn ghen tuông (chi đố) để làm lí do.

Thật sự là một đêm binh hoang mã loạn, Mai thị chưa từng có thất thố như vậy, phảng phất như sắp khóc đến nơi.

Ban đầu Triệu Nghiêm Chính không đồng ý, chỉ là nhìn thấy Mai thị lấy cái chết bức bách, mới viết thư hòa li.

Hắn chỉ có một yêu cầu.

Muốn con vợ cả kế thừa gia nghiệp.

Liễu Trạc Nguyệt cảm thấy ghê tởm thực sự, hắn không muốn gọi người khác là mẫu thân, mặc kệ hai nữ nhân kia là ai, đều thực ghê tởm.

Hắn biết đệ đệ cũng cảm thấy ghê tởm. Bọn họ đều có suy nghĩ giống nhau..

Chính là Triệu Nghiêm Chính là võ tướng, mà đệ đệ giống như là vì võ mà sinh ra đời.

Hắn nhìn thấy nước mắt đệ đệ, nghe thấy đệ đệ gọi, hắn nói: “Ca, ta không muốn đi. Ta không muốn đi theo bọn họ.”

Liễu Trạc Nguyệt nhìn hắn, không tiếng động chảy nước mắt.

Đời này của hắn, chung quy vẫn là nợ đệ đệ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~