Chương 16: Thế gian hiểm ác

Nhất thần tông, cảnh vật khắp nơi đều nguy nga tráng lệ, cả tông môn chính là một kiện thánh vật. Đại trận thì dùng nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa vạn vật mà hình thành. Một bộ quần áo của đệ tự cũng là một kiện thượng phẩm pháp bảo, thậm chí con đường trong tông môn cũng được làm từ linh thạch, đủ thấy được sự giàu có nơi đây.

Trong một căn phòng lớn, nhất thần tông,tông chủ Nhạc Bất Bại đang ngồi trước một chiếc bàn dài, cả người khí độ bất phàm,anh tuấn tiêu sái, vạn năm trước Nhạc Bất Bại chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, được người đời xưng danh “quân tử kiếm Nhạc Bất Bại”.

Phía dưới hắn là tứ thánh địa, thiên cơ điện, huyết sát đường, bí mật hội, vạn tiền các, tám mươi chín nhất lưu tông môn, cùng hơn hai trăm quốc gia mạnh nhất đại vận thế giới. Cộng thêm vô số cường giả,luyện đan sư, trận pháp sư...cùng vô số thế lực, tán tu khác. Không chỉ chính đạo kể cả ma đạo cũng tụ tập nơi đây. Từ xưa đến nay chính tà bất lưỡng lập, vậy mà bây giờ lại vô cùng hài hòa đồng lòng tụ tập nơi đây.

Bất kì ai trong căn phòng này, vị nào không phải chúa tể một phương, dậm chân cũng đủ khiến thiên hạ đại loạn.

Không để mọi người chờ lâu, Nhạc Bất Bại lên tiếng mở đầu nói trước “ Các vị chắc đã biết lý do các vị tụ tập nơi đây. Ta cũng không nói nhảm, Thiên cơ điện,điện chủ đã tiên đoán sẽ xuất hiện vô lượng đại kiếp,kinh khủng chưa từng có khiến Đại Vận thế giới hủy diệt. Có phải hay không do Lâm Vũ cái tên này gây ra cũng không xác định. Nhưng các vị cũng thấy. Toàn bộ Đại Vận thế giới bị mưa lớn bao trùm bảy ngày bảy đêm, khiến vô số sinh linh mất mạng, đây chắc chắn là dấu hiệu đại kiếp muốn bắt đầu”

Phía dưới ai nấy đều trầm mặc. Huyết sát đường, đường chủ Huyết Tà là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc này “Việc này có gì khó, chỉ cần gϊếŧ tất cả người có tên Lâm Vũ, gϊếŧ tất cả người họ Lâm, thậm chí gϊếŧ tất cả người liên quan đến họ Lâm,vậy là xong”

Chúng Sinh giáo, Đại Trí chưởng giáo lớn tiếng phản đối “ Ma đạo vẫn là Ma đạo, lòng dạ ác độc, chuyện này không thể được”

Độc Tôn giáo,giáo chủ Phản Thiên lại mỉn cười nói “gϊếŧ thì gϊếŧ có làm sao, có trách thì trách họ không đủ thực lực bảo vệ bản thân, chết là đáng đời”

“Phản Thiên,ngươi đây là có ý gì”

“Ta có ý gì? Ta chỉ muốn cứu vớt Đại Vận thế giới, cứu vớt thiên hạ thương sinh mà thôi”.

Hoàng Minh Tín lúc này cũng đang ngồi phía cuối nơi đây, hắn nghĩ thầm Lâm Vũ trong lời tiên tri nhắc tới có phải hay không Lâm Vũ hắn quen biết. Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu, Lâm Vũ đã bị phế bỏ linh căn, là một phế nhân không thể tu luyện. Muốn khôi phục linh căn là điều vô cùng khó khăn, chí ít cho dù dốc cả Hoàng Minh đại triều cũng không làm được, vì vậy Lâm Vũ khôi phục linh căn là điều vô cùng nhỏ nhoi, cho nên không thể nào là hắn được.

Nhưng Hoàng Minh Tín lại rất nhanh nghĩ đến, đây không phải cơ hội tuyệt hảo để mượn đao gϊếŧ người, trừ đi mối họa trong lòng hắn sao. Vì thế Hoàng Minh Tín mở miệng “Các vị,ta có biết một kẻ tên Lâm Vũ, rất có thể là người các vị nhắc đến”

Thế là Hoàng Minh Tín bắt đầu thuật lại chuyện Lâm Vũ bị phế bỏ tu vi ra sao, bị đầy đến biên ải thế nào, và dùng cách nào để trốn thoát. Hoàng Minh Tín nói toàn bộ đều là sự thật, không hề thêm mắn thêm muối. Ở đây không có kẻ ngu, chỉ cần hắn nói nửa câu dối trá, chắc chắn đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ.

Cuộc họp diễn ra ba ngày ba đêm, mà không giải quyết được gì. Ai lại về nhà đấy.

Tại Huyết Sát đường, Huyết Tà chính là đang vui vẻ cười lớn, thoải mái nói “ Truyền lệnh ta, để tất cả đệ tử, mọi người trong giáo thoải mái gϊếŧ tất cả người có tên Lâm Vũ, tất cả người họ Lâm, thậm chí tất cả những kẻ nào có liên quan đến họ Lâm đều gϊếŧ không tha”

Có vị trưởng lão nhanh chóng lên tiếng “ Đường chủ, chỉ sợ chính đạo sẽ không cho phép...”

Huyết Tà cười càng lớn “ haha, bọn chúng hôm nay không nói gì, chính là ngầm đồng ý cách làm của ta, ta không lạ gì bọn chúng, đều là một đám ngụy quân tử mà thôi”

Không chỉ Huyết Sát đường,thậm chí toàn bộ Ma Đạo đều đang bắt đầu điên cuồng đồ sát tất cả những người tên Lâm Vũ, những người mang họ Lâm, thậm chí bất cứ kẻ nào có liên quan đến họ Lâm. Chính đạo thì nhắm một mắt, mở một mắt cho qua cùng lắm chỉ là lên tiếng phản đối, phê phán hành động của ma đạo, nhưng không hề có hành động thực tế. Duy chỉ có một số ít chính đạo, giáo phái đứng lên chống lại hành động lần này của ma đạo, nhưng đó chỉ là số ít không gây được ảnh hưởng đáng kể.

Trong một gian mật thất, Vân Long hai mắt đỏ bừng, đang điên cuồng đập phá, la mắng, chửi rủa mọi thứ xung quanh. Đại đạo trước mắt, vậy mà hắn lại thất bại trong gang tấc, tất cả chỉ tại tên khốn khϊếp Lâm Vũ đó. Vân Long xoay người đi ra mật thất. Rất nhanh một vị lão giả đi đến trước mặt hắn cung kính nói “ thiếu chủ”

Vân Long không thèm nhìn hắn, trước bàn tay linh lực ngưng tụ một hình ảnh, chính là Lâm Vũ. Hắn gằn từmg chữ phẫn nộ nói “ Gϊếŧ hắn bằng bất cứ giá nào, không ta muốn hắn sống không bằng chết, rõ chưa”

“rõ, thiếu chủ” Lão giả không do dự xoay người rời đi. Vân Long nhìn lên bầu trời, gương mặt phẫn nộ đến vặn vẹo rất nhanh bình tĩnh xuống dưới, xoay người quay trở về mật thất

Bí mật hội, hội trưởng Vạn Thông đang nhìn xem từng tờ tin tức được truyền đến. Điều gây cho hắn quan tâm nhất chính là sự thay đổi của phàm nhân vực, đã không còn khả năng làm cho khai pháp cảnh cường giả trở lên không thể điều khiển được linh lực trong cơ thể. Tra xét những người gần nhất xuất hiện ở nơi đó, chính là có ba người. Một cô gái trẻ tên Oa Lệ Lệ, hai chàng trai một người tên Lâm Vũ, một người tên Vân Long. Lâm Vũ theo tư liệu,từng là con trai tể tướng Hoàng Minh đại triều, nhưng đã bị phế bỏ tu vi cả đời không thể tu luyện. Vân Long hắn cũng tra xét được một chút, là thiếu chủ của một tổ chức bí ẩn. Riêng về Oa Lệ Lệ người này, một chút tin tức hắn cũng không tra được, giống như đột nhiên xuất hiện vậy. Nhưng không sao, chỉ cần hắn bắt được một trong ba người đó, mọi bí mật sẽ được sáng tỏ.