Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu

“ Lâm Vũ ca ca, cho huynh”

Âm Mộng Lan trên tay cầm một cuốn sách tên là “Hồn Kinh” đưa cho Lâm Vũ. Lâm Vũ vừa nhìn thấy nó liền vui mừng hớn hở. Đi mòn cả dép tìm không có, chẳng phải để được mỹ nhân cho. Câu nói này quả không sai, trí tuệ của các bậc tiền bối thật đáng ngưỡng mộ.

Theo như trong sách viết, muốn luyện thành hồn kinh gồm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất khiến cơ thể thành linh hồn, giai đoạn hai cần hoa bỉ ngạn để tu luyện, giai đoạn ba là nối âm dương, hóa linh hồn thành thực chất, nói dễ hiểu là biến cơ thể trở lại như cũ. Có câu chết thì dễ, sống mới khó, bây giờ Lâm Vũ thật sâu minh bạch đạo lý này. Muốn nối âm dương cần tài nguyên vô cùng lớn, đủ để khiến bất kỳ ai tuyệt vọng, cho dù bán cả Âm Giới cũng không đủ. Tuyệt vọng sao, đó chưa phải tuyệt vọng nhất. Những người tu luyện hồn kinh trong vòng ba năm không nối được âm dương thì sẽ hồn phi phách tán mà chết. Đây mới là tuyệt vọng nhất. Thảo nào cẩu hệ thống tốt tính như vậy, chỉ cho hắn cách tu luyện hồn kinh, đây rõ ràng là một cái hố không đáy, vậy mà hắn còn ngoan ngoãn nhảy vào, cẩu hệ thống vẫn là cẩu hệ thống. Ngồi một mình trong căn phòng tối, Lâm Vũ không nhịn được mắng “ Cẩu hệ thống”

Một âm thanh trong trẻo lập tức đáp lại lời Lâm Vũ “Đinh xin ký chủ yên tâm, sau khi ký chủ chết. Hệ thống sẽ giúp kí chủ sống lại, từ đó chúng ta sẽ không còn phải rời xa nhau nữa”.

“Cẩu hệ thống ngươi cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, ngươi muốn đoạt xá ta phải không cẩu hệ thống”

“Từ lần đầu gặp mặt, ngươi nói mình là do oán niệm tạo thành, nhưng ngươi không phải, rốt cuộc ngươi là gì, vì sao ngươi không trả lời ta hả, cẩu hệ thống?”

Hệ thống chỉ im lặng không nói, Lâm Vũ cũng không còn cách nào khác, đành phải bỏ đi.

Bước ra khỏi cửa, ánh nắng ấm áp nhưng lòng hắn lạnh lẽo. Chẳng lẽ hắn thật sự phải chết ở đây sao. Thở dài một hơi, Lâm Vũ đi tìm Âm Mộng Lan trả lại cuốn sách.

“Mộng Lan, trong lòng ta chỉ có nàng, xin nàng hãy chấp nhận làm thê tử của ta”

Hứa Vô Tâm một mặt chân thành, ánh mắt chân tình, nụ cười ấm áp nói.

Âm Mộng Lan cúi đầu đỏ mặt, tay chân luống cuống không biết trả lời ra sao.

Lâm Vũ một mặt hòa nhã, nụ cười thân thiện, tiêu sái đi tới.

“Không biết Hứa Công Tử gặp thê tử của ta có chuyện gì sao”

Hứa Vô Tâm khuôn mặt cứng đờ, muốn nói lại nghẹn trong cổ họng,chẳng lẽ hắn có thể nói mình đến để đập chậu cướp hoa sao.

“ Haha Lâm công tử nói đùa, theo như ta biết Mộng Lan chưa hề cưới ai làm chồng”

“Hứa công tử thật là hay quên, ta từng nói Mộng Lan là vợ tương lai của ta, vợ tương lai thì không phải là vợ ta sao?”

Hứa Vô Tâm nghẹn họng, đẹp trai hắn hơn Lâm Vũ nhưng về độ trai mặt hắn tự nhận không bằng. Rất nhanh Hứa Vô Tâm liền chuyển sang chuyện khác.

“ Lần này ta đến là có hai mục đích, một là để cầu hôn Mộng Lan. Hai là để thông báo cho mọi người cận thận. Hôm qua đã liên tục xảy ra các vụ án mạng nghiêm trọng, mục tiêu đều là các cô gái trẻ tuổi. Bị làm nhục xong sau đó bị gϊếŧ chết một cách dã man. Mọi người nên cẩn thận”

“Đa tạ Hứa công tử quan tâm, nếu không còn chuyện khác, xin mời về cho”

Lâm Vũ không cần mặt mũi, nói xong liền muốn đuổi Hứa Vô Tâm đi. Hứa Vô Tâm cũng không dây dưa dài dòng, sau khi tạm biệt Âm Mộng Lan liền đi mất.

Sau đó liên tiếp một tháng, cả Âm thành liền liên tục xảy ra án mạng, chỉ trong vòng một tháng đã có hơn trăm vị thiếu nữ mất mạng. Đều bị làm nhục xong sau đó bị gϊếŧ chết một cách dã man. Điều này khiến cho cả Âm thành chìm trong sợ hãi. Một tháng nay, Hứa Vô Tâm cũng như một con ruồi cuốn lấy Âm Mộng Lan, ngày ngày cầu hôn, tỏ tình đủ kiểu nhưng mỗi lần đều bị Lâm Vũ đuổi đi, trước khi đi Hứa Vô Tâm lúc nào cũng nói với hắn về tình tiết vụ án. Lâm Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chổ nào hắn không giải thích được.

Ngày hôm nay vẫn như bao ngày, Hứa Vô Tâm tìm đến Âm Mộng Lan để cầu hôn, sau đó bị Lâm Vũ đuổi đi. Nhưng hôm nay khi Hứa Vô Tâm nói về tình tiết vụ án, lại khiến cho Lâm Vũ cảm thấy bất an như có một cạm bẫy đáng sợ đang chờ đợi hắn vậy.

“Lâm công tử, Nhan Như Ngọc đang ở khắp nơi tố cáo công tử là thủ phạm, nhưng công tử yên tâm ta sẽ bắt hắn ngậm miệng không được nói năng lung tung, làm ảnh hưởng xấu đến công tử”

“Vậy xin đa tạ Hứa công tử”

Đúng như lời Hứa Vô Tâm nói, Nhan Như Ngọc đã bị Hứa Vô Tâm cảnh cáo, sau đó trước toàn dân thiên hạ xin lỗi Lâm Vũ, nói mọi thứ đều là do mình bịa đặt, bôi xấu Lâm Vũ vì trong lòng vẫn luôn ghen ghét,đố kị Lâm Vũ. Thanh danh của Lâm Vũ cũng vì thế mà được rửa sạch nhanh chóng. Thậm chí Hứa Vô Tâm còn liên tục tung hô Lâm Vũ là chính nhân quân tử, thiên tài kiệt suất, trí tuệ vô song. Nhưng càng như vậy, Lâm Vũ càng không thể hiểu được rốt cuộc bọn chúng muốn gì.

Vụ án vẫn được tiếp tục kéo dài, mỗi ngày đều sẽ có người chết, Hứa Vô Tâm cũng mỗi ngày đến cầu hôn sau đó nói với Lâm Vũ về tình tiết vụ án. Sự việc cứ tiếp diễn như vậy cho đến ba ngày sau, khi Âm Thúc tìm Lâm Vũ nói chuyện.

“Âm thúc người tìm ta có chuyện gì sao”

“Lâm công tử cảm thấy Mộng Lan là người như thế nào?”

“ Đương nhiên là một chiếc bình hoa di động” Tuy trong lòng nghĩ vậy, Nhưng Lâm Vũ vẫn ngoài miệng nói “ Mộng Lan là một cô gái lương thiện, thông minh, tài giỏi lại vô cùng xinh đẹp”

Âm thúc hài lòng mỉn cười, nói “ Mỗi ngày Hứa công tử đều đến cầu hôn Mộng Lan công chúa, nhưng người Mộng Lan thích lại là Lâm công tử nhưng do tính cách quá nhút nhát nên không dám nói, cho nên ta mặt dầy đến đây hỏi ý kiến công tử thế nào”

Nói nhảm, đương nhiên là đồng ý. Lâm Vũ tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ vì người khác suy nghĩ nói “Hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng cả đời, chúng ta nên hỏi ý kiến Mỗng Lan trước”

Âm Thúc nhìn Lâm Vũ càng thêm thuận mắt, tuổi còn trẻ mà đã nghĩ được như vậy quả là hiếm có.

“Công tử yên tâm, ta đã hỏi ý kiến Mộng Lan công chúa rồi, Mộng Lan nói tất cả đều nghe theo ý công tử”

Lâm Vũ trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng bên ngoài vẫn là một mặt bình tĩnh từ tốn nói “Âm thúc đã nói vậy, ta cũng xin đồng ý, chuyện còn lại phải nhờ Âm Thúc sắp xếp”

Âm Thúc hài lòng mỉn cười, nói thêm đôi ba câu chúc mừng liền quay người rời đi.

Ngày hôm sau, cả Âm Giới liền sôi trào, một tin tức chấn động truyền khắp mọi nơi. Người đẹp nhất Âm Giới Mộng Lan công chúa sẽ đính hôn với một tên phế vật vô danh. Chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt liền sẽ cử hành hôn lễ. Điều này khiến cả Âm Giới phải dậy sóng.

“Nữ thần, nữ thần của ta...Tim ta tan nát, ta đi chết đây”

“Ta cũng vậy”

“ta cũng vậy”

“+1”

“+2”

“+1000000000”

Ngay lập tức một hội gϊếŧ Lâm Vũ cũng được thành lập, liên tục kêu gào đòi gϊếŧ Lâm Vũ ba ngày ba đêm chật kín cả Âm Thành.

Mãi cho đến khi Hứa Vô Tâm xuất hiện, dùng một khuôn mặt bi thương,giọng nói tràn đầy đau khổ nói “Các vị, chúng ta đều muốn Mộng Lan hạnh phúc, đây là điều Mộng Lan đã lựa chọn, ta sẽ luôn ủng hộ Mộng Lan, hi vọng cô ấy hạnh phúc. Mọi người nếu thật lòng yêu Mộng Lan xin hãy ủng hộ quyết định của cô ấy”

Cả đám đông nhìn Hứa Vô Tâm một mặt đau khổ, hai mắt chứa đầy bi thương cùng tuyệt vọng, ai lấy đều cảm động rơi nước mắt.

“Hứa Vô Tâm công tử nói đúng, chúng ta nên ủng hộ Mộng Lan”

“Vô Tâm công tử quả là người si tình, ta tự nhận không bằng”

“Mọi người chúng ta nên ủng hộ quyết định của Mộng Lan công chúa”

Sau đó, Hứa Vô Tâm dùng những lời lẽ an ủi, động viên mọi người, chuyện này mới chấm dứt.

Trong một gian mật thất, Nhan Như Ngọc đang dùng hai mắt đầy kính nể nhìn Hứa Vô Tâm.

“Vô Tâm công tử quả nhiên liệu việc như thần, mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ còn chờ Lâm Vũ dính câu, mọi chuyện liền kết thúc”

Hứa Vô Tâm ngồi bên bàn trà, một mặt ung dung bình tĩnh, nhẹ nhàng thưởng thức chén trà trong tay, từ tốn nói.

“chuyện này cũng không tính là gì, kể cả Âm Mộng Lan có cưới ta hay cưới Lâm Vũ kết quả đều không thay đổi”

“Cứ để hai bọn chúng đắc ý, hạnh phúc càng lớn đau khổ càng nhiều, đến lúc đó, con tiện nhân kia còn không phải ngoan ngoãn nghe ta sai khiến sao ha ha”

“Vô Tâm công tử nhất tiễn hạ song điêu thật sự làm người ta kính phục”