Chương 1: Bí cảnh Triều Long

Thác nước vàng đổ xuống từ đám mây biến thành những đốm sáng khắp cả trời, Loan Phượng lao ra từ trong sương mù, rừng Lưu Ly kêu vang, Thương Long nằm cuộn trên cây lim dim chợp mắt, bị phá bất mãn, gầm với Loan Phượng một tiếng, rồng ngâm rền trời, sợ tới mức Thiên Môn run lên ba cái.

Nhìn từ hướng bắc Thiên Môn, là cung điện nguy nga vô tận, chúng thấp thoáng trong thác nước vàng và rừng Lưu Ly, nhìn xa xa cực kỳ giống phủ đệ xa hoa của vị Tiên Tôn nào đó.

Thật ra đây chỉ là hậu hoa viên của Diệu Diễm Tiên Quân.

Chính xác hơn là một trong những hậu hoa viên.

“Vô Tình đạo?” Người hỏi mang chút nghi vấn.

“Vô Tình đạo.” Giọng người đáp thì khác chắc chắn.

Trên Bắc Minh Ngọc Thạch có hai người ngồi đối diện, một Tiên Quân trong đó ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt y lạnh lùng nhìn quyển sách trước mặt, hình như không có kiên nhẫn lật một tờ.

Vĩnh An nhìn ống tay áo thùng thình trắng như tuyết trượt xuống cổ tay, pháp chú và chúc phúc trên đó nhiều đến nỗi làm gã cũng hơi nhìn thấy mà thèm.

Chịu thôi, cái tên này đầu thai vào chỗ tốt không ai bằng - cha là Chiến Thần tiếng tăm lừng lẫy tam giới Cửu Châu, mẹ là hậu duệ Cổ Thần duy nhất của thượng giới, lăn lộn mấy mươi ngàn năm mới dựng dục ra tiểu Tiên Quân quý giá là Diệu Diễm, nghe nói quà lúc sinh ra chất đầy hơn một ngàn động vô tận, đến trong phủ đệ khiêm tốn nhất này chỉ nuôi đám Loan Phượng, Thương Long giải buồn.

Nếu Tư Mệnh phủ bọn họ có con Loan Phượng là đã coi như tổ tông mà thờ rồi.

Con Thương Long bễ nghễ thiên địa lặng lẽ duỗi đuôi muốn cuộn vào eo Diệu Diễm, sau đó bị Tiên Quân tâm tình không tốt lắm nắm đuôi lên ném ra tám ngàn trượng.

“Sư đồ?” Diệu Diễm Tiên Quân nhíu lông mày thanh tuấn lại.

“Ây da tiểu Tiên Quân của ta, ngài không biết đó thôi.”

Vĩnh An búng tay cái tách, lòng bàn tay hiện ra một chồng thẻ tre dày cộm, vô số thẻ tre vây quanh hai người, chữ viết chi chít và nhân ảnh ẩn hiện như trong hơi nước.

“Ngài xem, ngàn vạn thế giới nhiều vô số kể, trong phàm nhân người có thể phi thăng được đều là có thiên đại tạo hóa, gian khổ khó khăn khó thể nói hết, nhưng các tiểu Tiên Quân chúng ta hạ giới lịch kiếp thì kiếp nạn càng khó hơn, Thiên Đạo không ưa các ngươi nhất... khụ khụ.”

Vĩnh An xấu hổ cười cười dưới ánh mắt lạnh giá của y, “Mấy năm trước các tiểu Tiên Quân hạ giới lịch kiếp thì mười người hết tám, chín người chết không quay về được, sau này mới có Tư Mệnh phủ bọn ta chuyên lịch kiếp, tình kiếp đến muộn ba ngàn năm của ngài thế tới dũng mãnh, chúng ta nên tính toán chuẩn bị thì tốt hơn.”

Diệu Diễm Tiên Quân mí mắt cũng không nhấc, mái tóc dài như thác tản xuống sách, ngón tay trắng lạnh lẽo phất ảnh tượng và chữ trước mắt viết đi, xùy nhẹ nói: "Chỉ là tình kiếp cỏn con.”

“Ây dô, ngài đừng có coi thường tình kiếp, Hải Thần quân - thuộc hạ cũ của cha ngài bởi vì độ tình kiếp mà hồn phi phách tán, Linh Cảnh công chúa Vô Phương giới, vì bảo vệ đạo lữ phàm nhân của mình mà cạo Tiên Cốt hủy căn cơ, kết quả vẫn là làm hạ giới đại loạn vô số người uổng mạng, đến giờ vẫn còn bị trấn áp dưới địa mạch chuộc tội. Còn có người dùng hết mọi thủ đoạn mang theo vợ con phi thăng quay về, đã bị Thiên Đạo đánh thành kẻ ngốc, thần hồn vợ con hắn diệt hết đến chuyển thế cũng không được...”

Vĩnh An nghiêm nghị nhìn Tiên Quân ngạo mạn lại tự phụ trước mặt, khuyên bảo: "Lần này thế giới lịch kiếp chỉ có mình ngài là Tiên Quân, ngài tuyệt đối không thể làm chuyện hồ đồ, tình kiếp nói đến cùng cũng chỉ là kiếp số, chém đứt là -”

Diệu Diễm rốt cuộc đưa mắt lên, trong đôi mắt lạnh lùng không khác gì Chiến Thần đầy khinh thường, “Hiện giờ tam giới đại loạn, bản quân không rảnh lãng phí thời gian với một đám kiến.”

Không đợi Vĩnh An lại mở miệng dặn thêm đôi câu, thanh niên cao lớn tuấn đã bay lên đá văng Thiên Môn, xách kiếm nhảy vào trong mây.

“Tiên Quân à… !!!”

Vĩnh An vừa lăn vừa bò víu linh sư trước Thiên Môn, kêu cào gan xé ruột:

“Còn chưa sắp xếp đạo lữ tình kiếp cho ngài mà!”

Thiên Môn ghét bỏ đẩy giày gã, muốn gã đứng xa bậc cửa đẹp đẽ một chút.

Hai mắt đẫm lệ rưng rưng Vĩnh An nắm khung cửa, “Tiêu rồi, tiêu rồi, tiểu Tiên Quân đi nhanh quá không đợi Tư Mệnh phủ an bài, tình kiếp lần này sợ là khó chơi.”

Thiên Môn trước giờ không có hảo cảm với Tư Mệnh phủ, thế là giả vờ chính mình là tử môn.

Vĩnh An vuốt mặt, than thở rụt đầu lại từ ngoài cửa. Tình kiếp đến muộn ba ngàn năm, còn rơi vào người thế này, Diệu Diễm Tiên Quân lần này..

Chắc chắn là có đi mà không có về rồi.

Gã xoay người tiếc nuối thở dài, giơ ống tay áo che lại khóe môi hơi cong lên.

...

Thành Giao Long thành, đại lục Bình Trạch Tu Chân giới.

Những màn lụa đỏ rủ dưới giường bạch ngọc, sau đó màn lục mỏng liền bị người đặt ở dưới thân.

“Tiểu công tử, sao mới đó đã say rồi?” Cô gái dung mạo xinh đẹp quần áo mỏng, mềm yếu như không xương tựa vào vai thiếu niên, lan khí đến gần thở nhẹ, “Vệ tiểu công tử?”

Một cái tay còn trắng hơn giường bạch ngọc lười biếng nắm cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo mang ý cười, “Cái gì tiểu công tử?”

“Vậy tỷ tỷ gọi phải gọi là gì đây?” Cô gái hờn dỗi đấm ngực hắn một cái.

Thiếu niên mặc đồ đỏ bầm cợt nhả nhéo nhéo mặt của nàng, cong lên một chân ngồi dậy, tóc đuôi ngựa ngang ống tay áo to rộng hoa văn tường vân, ánh mắt hắn vừa thâm tình vừa chăm chú nhìn đối phương, giống như trong lòng, trong mắt chỉ có một người, “Tỷ nghĩ sao?”

Hắn sáp lại quá gần, cô gái ngây ra trong chớp mắt, nhìn kỹ lại, nhân loại nàng tiếp xúc đếm không hết, nhưng hiếm có thiếu niên nào tuấn tú lại trong trẻo thế này, đến đuôi mắt hơi cong rủ xuống cũng làm người ta thấy thích.

“Vậy Tầm Lục gọi là Vệ tiểu lang quân được không?”

Tầm Lục dán tới muốn thân mật thì bị cây quạt chặn lại, cách cây quạt mỉm cười nhìn nàng, “Lang quân là để đạo lữ tương lai ta gọi, tỷ có phải không?”

Tầm Lục sửng sốt, nói: “Vệ công tử nói đùa.”

“Vậy à?”

Vệ Phong vén tóc nàng tóc đưa lên mũi, toét miệng cười, “Ta cảm thấy tìm hoa tinh làm đạo lữ cũng không tệ.”

Tầm Lục biến sắc, con dao pha phấn hoa trong tay áo bỗng đánh tới mặt hắn nhưng bị đối phương nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, một chân hắn đạp ở giàn hoa ngồi xuống ghế, đĩnh đạc vắt chéo chân vung quạt lên chặn lại phấn hoa đánh tới, cười hì hì nói:

“Sao tỷ tỷ lại giận vậy? Ta đã nói, hoa tinh ta cũng không chê mà.”

Thần sắc Tầm Lục nghiêm lại, nhụy hoa màu xanh đen từ khóe mắt kéo dài cuộn quanh cổ tay, nhắm ngay thiếu niên trước mắt, “Giao Thần Diên Giao lân ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

“Dao lân cái gì cơ, ta ghét nhất mấy cái đó.”

Vệ Phong tiếc nuối thở dài, tủi thân rũ mắt, “Vốn đang định một đêm xuân với tỷ tỷ, xem ra là không được rồi.”

Nói xong làm bộ chộp cây trâm ở tóc Tầm Lục, Tầm Lục lập tức né tránh, ai ngờ nháy mắt sau đó tay thiếu niên đổi hướng, bộp bộp bộp ịn mấy lá bùa vào gáy nàng, làm động tác của nàng hơi khựng lại trong chớp mắt, nhân cơ hội đó thiếu niên phá cửa sổ tung người nhảy ra, hơi lạnh của gió đêm và tiếng người ồn ào trên đường nháy mắt thổi bay lung tung lụa đỏ trên giường.

Những lá bùa này chất lượng kém, Tầm Lục lập tức nhảy cửa sổ đuổi theo, chen vào đám người náo nhiệt thành Giao Long.

Thành Giao Long ở cuối phía bắc đại lục Bình Trạch, vừa vặn ở gần đầu rồng linh mạch ba mươi ngàn dặm Triều Long, linh khí dồi dào, là thành trì hạ hạt của tông môn đệ nhất đại lục Bình Trạch - Linh Long tông, nhưng vì ở khá xa chủ tông nên quản lý lơi lỏng, thành phần trong thành phức tạp.

Tu sĩ, người phàm ở chung, ra khỏi thành đi hướng Đông Nam 500 dặm là bí cảnh Triều Long nổi tiếng, bí cảnh này ba năm mở một lần, năm nay chính là ngày bí cảnh mở, tất cả tông môn lớn nhỏ đổ về đây nên trong thành vô cùng náo nhiệt.

“Ngày 13 tháng 6 giờ sửu bí cảnh mở, còn hai canh giờ, chúng ta phải nhanh tới truyền tống trận xếp hàng...”

“Nghe nói Tước Diên tông năm nay cũng muốn vào bí cảnh?”

“Haiz, chắc sốt ruột rồi, năm nay Dương Hoa tông tuyển được một đám đệ tử tư chất tốt ép bọn họ thở không ra hơi, còn không tìm con đường ra thì sang năm sẽ bị Dương Hoa nuốt, nhưng lần này trong bí cảnh có lẽ có đồ tốt thật, nghe nói Giang gia cũng phái người tới đây.”

“Bí cảnh Triều Long nhiều nước, có phải chúng ta nên chuẩn bị nhiều pháp khí tị thủy một chút....”

“Long tiêu! Long tiêu thượng hạng! Đồ thiết yếu vào nước không bị ướt cần phải có khi vào bí cảnh, đại nhân mua một cái đi, chỉ 999 vàng! Mua hai cái tặng ngài một hộp cao Giao nhân!”

“Không cần.” Vệ Phong né tránh người bán rong nhiệt tình rao hàng, bước nhanh quẹo vào con hẻm vắng vẻ, cởϊ áσ ngoài đầy phấn hoa trên người nhét vào túi chứa đồ, đổi bộ quần áo ngọc cẩm đỏ sậm tường vân sợi vàng, nặn ra tấm mặt nạ mỏng ịn lên mặt, lập tức thân hình dung mạo thay đổi hoàn toàn.

Bộp.

Một quả bóng da đập vào bắp chân hắn, Vệ Phong ngẩng đầu quay qua nhìn, là mấy đứa bé người phàm đứng ở đầu hẻm, trông bộ dáng muốn đến lấy lại không dám, Vệ Phong cầm quả bóng lên mới phát hiện trên này phủ đầy vảy màu lam nhạt, chắc vì đá quá nhiều nên vảy đã bị mòn cong lên.

Hắn đi tới một bước thì đám trẻ con lùi lại một bước, cuối cùng hết cách, hắn thu lực khí ném bóng tới đầu hẻm, thừa dịp bọn trẻ nhìn quả bóng bấm quyết biến mất tại chỗ.

Trong nháy mắt, thiếu niên đã xuất hiện ngoài thành Giao Long, hắn nắn vuốt ngón tay hơi nóng lên, cong khớp ngón tay nhấn khuyên tai cỡ móng tay cái trên tai, bên trong lập tức vang lên giọng nói cáu kỉnh.

“Vệ gia! Vệ tổ tông! Ngươi lại chạy đâu mất rồi? Sư phụ phạt ngươi bế môn tư quá chứ không phải bảo ngươi chạy lung tung khắp nơi!”

Vệ Phong shh một tiếng, bị điếc tai nghiêng đầu, bùa Thông Âm trong khuyên tai lập lòe màu đỏ, lười biếng nói: “Hắn không phải sư phụ của ta, ta đi vào môn là cho hắn mặt mũi rồi.”

Người bên kia hít một hơi lạnh, “Vệ Phong, ngươi -”

“Ta không lấy được Thần Diên Giao lân, đi ra hội trường đấu giá Giao Long ta bị người ta theo dõi, đi uống rượu suýt nữa bị một con hoa tinh gϊếŧ.” Vệ Phong bực mình nhíu mày.

Người bên kia lập tức cười hả hê, “Các sư tỷ, sư muội Dương Hoa tông không còn thỏa mãn được ngươi nữa à? Nếu bọn họ biết ngươi đi uống rượu, thể nào cũng gϊếŧ ngươi.”

“Bớt nói nhảm đi.”

Vệ Phong chen vào xếp hàng đám người đợi pháp trận, cảnh giác đề phòng hoa tinh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thoáng nhìn thấy chiếc xe ngựa có màn hoa văn vỏ sò màu bạc và hàn ngọc vàng, nhịn không được nhìn thêm một chút.

“Thần Diên Giao lân rốt cuộc đang ở đâu?”

“Sao ta biết được, tin tức cuối cùng ta nghe được là nó xuất hiện ở hội đấu giá, rốt cuộc ngươi muốn nó để làm gì? Một Luyện Khí nho nhỏ như ngươi đâu có dùng được, nhưng Thần Diên Giao lân có chiếc nhẫn bạn sinh, không chừng có thể lần theo nhẫn tìm được nó, ngươi chờ, ta gửi ảnh qua cho ngươi xem...”

Còn chưa nói xong, trước mắt Vệ Phong liền hiện ra ảnh chiếc nhẫn nổi lơ lửng.

Bên kia nói liến thoắng không ngừng trong bùa Thông Âm, chiếc xe ngựa nọ chậm rãi đi qua sát bên hắn, bức màn được làm từ long tiêu bị gió thổi lên một góc, thoáng lộ ra sườn mặt của chủ nhân, không đợi Vệ Phong nhìn rõ đã bị một bàn tay đè lại.

Bàn tay đó khớp xương rõ ràng thon dài, chỗ khớp xương có gân xanh nhỏ trông cũng vô cùng đẹp, nhìn rất hợp để người đùa giỡn, nhưng hấp dẫn Vệ Phong không phải bàn tay xinh đẹp mà là chiếc nhẫn màu đen có hoa văn vàng uốn lượn ở ngón giữa của đối phương.

Xe ngựa đi qua tu sĩ đang xếp hàng đi thẳng vào truyền tống trận làm mọi người bất mãn, nhưng nhìn thấy thần ấn Chu Tước của Giang gia trên xe ngựa, mọi người cũng chỉ giận mà không dám nói gì.

Vệ Phong toét miệng cười, vuốt nhẹ đầu ngón tay hơi nóng lên. “Tìm được rồi.”