Chương 18: Dị ứng kim loại

“Tôi… tôi chỉ đánh nó một cái, tôi không làm gì cả…" Vẻ mặt Dương Tuyết mờ mịt.

Cố Đức Hạo giậm chân, lòng nóng như lửa đốt mà rời khỏi bệnh viện, đi thẳng về nhà.

“Bác sĩ, mặt của con gái tôi có thể tốt trở lại không? Sẽ không bị hủy đúng không?”

Cố Đức Hạo vừa mới bước chân vào cửa nhà thì đã nghe được giọng nói của Trương Ngọc Mai.

Ông ta vội vàng xông tới, đẩy những người vây quanh ở trước mặt Cố Kiều Niệm ra, lúc thấy được nửa bên mặt bị sưng đỏ của Cố Kiều Niệm, trong đầu vang lên một tiếng “ầm”, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngồi liệt trên mặt đất.

“Sưng đỏ là do dị ứng với kim loại, hơn nữa người đánh cô ấy ra tay quá độc ác, thế nên mới bị như vậy.” Bác sĩ trầm giọng nói.

Hai vợ chồng Cố Đức Hạo nghe nói khuôn mặt sẽ không bị hủy thì đều thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng sao chỉ bị tát một cái mà nó lại bị dị ứng kim loại?” Cố Đức Hạo không hiểu hỏi.

“Ông đi hỏi người đã đánh cô ấy đi, tôi không biết.” Rõ ràng là bác sĩ không thể chịu nổi việc Cố Kiều Niệm bị đánh thành như vậy, tức giận trả lời.

“Có phải là do những chiếc nhẫn mà chị Dương đeo trên tay gây ra hay không?” Chu Chu đứng ở bên cạnh Cố Kiều Niệm mở miệng nói.

“Vậy chắc chắn là đúng rồi, trên tay của đồ đê tiện kia đeo không biết bao nhiêu nhẫn, trong đó cũng có đồ ông tặng, đúng không?” Trương Ngọc Mai hung dữ hỏi.

“Có thể đừng làm loạn không?” Sau đó Cố Đức Hạo nói với bác sĩ: “Bác sĩ cũng biết Kiều Kiều là diễn viên, trên mặt nhất định không thể để lại sẹo…”

“Chăm sóc tốt, chú ý ăn kiêng, sẽ không để lại sẹo.”

“Vậy là tốt! Vậy là tốt!” Cố Đức Hạo liên tục gật đầu.

Sau đó bác sĩ đưa cho Cố Kiều Niệm một ít thuốc trị dị ứng và loại bỏ tiêu sưng, Chu Chu tiễn ông ấy ra ngoài.

Nhìn thấy xe của bác sĩ đã đi xa.

Chu Chu cảm thấy trong lòng giống như bị sét đánh.

Lúc cô ấy nhận được điện thoại của Trương Ngọc Mai, sợ tới mức suýt chút nữa hồn phi phách tán, lập tức dẫn bác sĩ tới đây.

Khi nhìn thấy Cố Kiều Niệm, cô ấy mới suy nghĩ cẩn thận, câu nói tối hôm qua của Cố Kiều Niệm, ngày mai sẽ không có là có ý gì.

Mặt đã bị thương thành như vậy thì làm sao có thể làm việc…

Trong phòng.

“Ông nhìn xem chuyện tốt mà tình nhân của ông đã làm đi.” Trương Ngọc Mai chỉ vào mặt của Cố Kiều Niệm, xông về phía Cố Đức Hạo gào lên.

Ánh mắt Cố Đức Hạo đánh giá Cố Kiều Niệm thật kỹ, thoạt nhìn trạng thái tinh thần của cô vô cùng không tốt, làm gì có chút kiêu ngạo mà Dương Tuyết nói đâu?

“Kiều Kiều, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Cố Đức Hạo ôn hòa nói.

“Cha mẹ, hai người đừng cãi nhau, tâm trạng của Thiến Thiến không tốt, đừng khiến cho nó cảm thấy ngột ngạt, con không sao, không đau một chút nào.” Cố Kiều Niệm yếu ớt nói.

Vừa nghe thấy giọng nói này thì đã có thể khẳng định là cô rất đau.

Đúng lúc Chu Chu đi vào, Trương Ngọc Mai để Chu Chu dìu Cố Kiều Niệm về phòng.

“Bà không cảm thấy hai ngày nay Cố Kiều Niệm có chút kỳ lạ à?” Cố Đức Hạo chờ Cố Kiều Niệm rời đi, ngay lập tức trầm giọng nói với Trương Ngọc Mai: “Ngày hôm qua, Thiến Thiến cũng nói là Cố Kiều Niệm làm hại nó! Chuyện của anh và Dương Tuyết không phải cũng là nó nói cho bà sao?”

“Ha ha!” Trương Ngọc Mai cười lạnh một tiếng: “Xem ra trước khi về nhà, ông đã đi gặp đồ đê tiện kia rồi đúng không? Bà ta đã nói gì với ông? Nói Cố Kiều Niệm hãm hại bà ta? Tôi nói cho ông biết, chuyện này không liên quan gì đến Cố Kiều Niệm, là ông trời có mắt để cho bạn của tôi thấy được bà ta phách lối trước mặt Cố Kiều Niệm, là chính miệng bà ta nói ra gian tình của các người đấy!”

Nói xong, bà ta trực tiếp lấy ra video nhận được vào tối hôm qua.

Sau khi Cố Đức Hạo xem xong: “…”

Cái này và lời Dương Tuyết nói hoàn toàn không giống nhau, rõ ràng toàn bộ quá trình Cố Kiều Niệm đều bị bắt nạt, chỗ nào dẫn dắt bà ta nói ra chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với mình đâu chứ?