Chương 36: Cũng không biết sét đánh ngang tai bao nhiêu lần

Tuy rằng vài năm gần đây Cố Kiều Niệm đóng một số phim dở, bị cư dân mạng chỉ trích thậm tệ, nhưng chuyện cô bị bạo hành gia đình trong một thời gian dài vẫn gây phẫn nộ trên mạng.

Người hâm mộ của cô vô cùng đau lòng, mượn hotsearch, họ đã liệt kê chi tiết trong những năm nay, Cố Đức Hạo và vợ của ông ta đã không để Cố Kiều Niệm ký kết với công ty nào, họ toàn quyền kiểm soát công việc. Vì tiền mà làm mà kịch bản nát, làm đại diện cho nhãn hàng nhái nào cũng nhận.

Cố Đức Hạo và vợ đã bị đưa đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, lúc đi ra mới biết là thời thế đã đổi thay.

“Là ai làm! Những chuyện này là do ai làm?”

Trương Ngọc Mai tức giận hét lên!

Sắc mặt của Cố Đức Hạo cũng tái mét, không còn uy phong như khi đánh Cố Kiều Niệm hồi sáng.

“Là Cố Kiều Niệm! Nó cố tình nói những điều đó khiến cho tôi tức giận buộc tôi phải đánh nó. Thực ra, nó đã tìm người quay video rồi!” Cố Đức Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

“Con đàn bà đê tiện này cũng quá mưu mô rồi! Làm sao bây giờ chồng ơi? Bây giờ cả cộng đồng mạng đều đang chửi chúng ta đấy!” Trương Ngọc Mai hoảng sợ nói.

“Chuyện này đi về rồi nói sau, bây giờ nó đã quyết tâm tạo phản rồi! Chúng ta bây giờ phải nhanh chóng quay trở về, lấy thẻ và sổ tiết kiệm của nó, chuyển toàn bộ tiền bạc và quản lý tài chính dưới tên nó sang tên của chúng ta!”

Mấy năm trước Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai cũng học người ta buôn bán, kết quả thua lỗ rất nhiều, tiền bạc này nọ cũng là vay mượn của người khác, họ chơi xấu không trả lại tiền, hiện tại đang bị kiện ra tòa.

Vừa hay Cố Kiều Niệm được ưu đãi tại một số ngân hàng. Trước đây, họ chỉ coi Cố Kiều Niệm như một con ngốc, yên tâm với cô hơn Cố Thiến Thiến. Vì vậy, ngay từ lúc bắt đầu kiện cáo, họ đứng tên toàn bộ tiền bạc dưới danh nghĩa Cố Kiều Niệm.

Trương Ngọc Mai giật mình toát mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa: “Ừ, đúng rồi, nó có thể báo mất mấy tài khoản này! Nhân lúc nó còn đang giả vờ giả vịt nằm ở bệnh viện, chúng ta phải nhanh chóng phải chuyển tiền về!”

Tuy nhiên.

Ngay sau đó tin xấu từ trên trời giáng xuống.

Trên đường về nhà, Trương Ngọc Mai gọi điện đến ngân hàng để hẹn trước chuyển khoản một khoản tiền lớn nhưng đầu dây bên kia nói với bà ta: "Xin lỗi, thưa bà, Cố Kiều Niệm đã hủy ủy quyền của bà rồi. Bà không có quyền làm gì trước khi có ủy quyền danh tính mới. Bà không có quyền thực hiện bất kỳ hoạt động với tài khoản dưới tên của cô Cố Kiều Niệm. "

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Trương Ngọc Mai ngớ người: “Cố Kiều Niệm hủy bỏ ủy quyền khi nào vậy? Sao tôi không biết? Ngân hàng của cậu sao không gọi điện cho tôi để hỏi chứ?”

“Xin lỗi, thưa bà, hệ thống ở đây hiển thị cho thấy ủy quyền của bà đã bị hủy cách đây ba ngày, chúng tôi đang hoạt động theo đúng thủ tục chính quy.”

“Ba ngày trước?”

Trương Ngọc Mai không biết trong ngày hôm nay bà ta bị bao nhiêu lần sét đánh ngang tai nữa.

“Ba ngày trước nó đã hủy bỏ ủy quyền sao?” Cố Đức Hạo phanh gấp dừng xe bên đường, gấp đến mức hai mắt trừng suýt lòi ra ngoài.

“Con đàn bà đê tiện khốn kiếp! Một bên ở trước mặt tôi ra vẻ con gái ngoan hiền, sau lưng lại làm trò đê tiện bỉ ổi thiếu đạo đức đến như vậy!” Trương Ngọc Mai hét lên một tiếng.

Vẻ mặt Cố Đức Hạo nháy mắt giống như quả cà tím, nghĩ đến sổ ngân hàng và thẻ đều ở nhà, tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Khi bọn họ đăng ký thẻ, sổ ngân hàng và quản lý tài chính, đều không cho Cố Kiều Niệm biết, lỡ như cô chưa biết chúng nằm ở đâu thì sao?

Cố Đức Hạo nghĩ vậy, run rẩy khởi động xe, phóng thẳng về nhà.

Tuy nhiên.

Họa vô đơn chí.

Huống chi, đó là sự sắp xếp tỉ mỉ của Cố Kiều Niệm.

Hai vợ chồng Cố Đức Hạo vội vã trở về nhà, vừa bước vào cửa đã bị hai vệ sĩ cao lớn của tổng giám đốc Kim giữ chân.

Trương Ngọc Mai hốt hoảng hô lên một tiếng, vợ chồng bà ta bị Cố Kiều Niệm quay cho chóng mặt, thế mà lại quên mất, lúc này trong nhà còn có người!

“Hai người anh em này, đều là người một nhà với nhau cả, có chuyện gì thì từ từ nói với nhau chứ đừng động thủ mà!” Cánh tay Cố Đức Hạo bị văn đến sắp gãy, vẻ mặt đau đớn, hết lần này đến lần khác liên tục xin tha thứ.

“Cha…”

Lúc này, tiếng kêu của Cố Thiến Thiến phát ra từ phòng khách.