Chương 1

"Linh --" tiếng chuông vào học giống như một mũi tên ầm ĩ xuyên qua vườn trường, học sinh ồn ào đi vào lớp học, không bao lâu trường học liền trở về yên tĩnh. Nhưng vốn là ở gian phòng chứa đồ thí nghiệm an tĩnh, một tràng âm thanh rêи ɾỉ nhỏ vụn tràn ra liên tục: "Còn... Tiết... Buông ra..." Thanh âm vỡ vụn mà thanh lãnh, ở trong va chạm tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt vẫn cứ khắc chế phát ra.

Chỉ thấy một nữ hài nửa người trên trần trụi ghé vào trên bàn, vòng eo tinh tế bị một đôi tay thon dài dùng sức nắm lấy, váy đồng phục bị vén lên lộ ra cái mông tròn trịa nửa che nửa mở, mơ hồ có thể thấy được một cây côn ŧᏂịŧ thô dài không ngừng ra vào mông thịt trắng nõn.

Nữ hài phía sau là một nữ nhân quyến rũ, tóc dài hơi cuốn rối tung trên vai, dáng người yểu điệu, trên khuôn mặt yêu diễm mang theo một tia trào phúng, thấy thế nào cũng đều là một ngự tỷ gợi cảm, nhưng cô cùng nữ hài kề sát nhau, dưới thân lại là một côn ŧᏂịŧ dài kích cỡ kinh người, vốn thuộc về công cụ nam tử giờ phút này chính là khí thế mãnh liệt ở hoa huyệt non nớt của nữ hài đảo lộng.

Va chạm phát ra bạch bạch bạch, ở trong không gian an tĩnh phá lệ sắc tình lại khiến người khó lòng chịu đựng nổi.

Nữ hài hơi cúi đầu, tóc đen dài thẳng thả xuống, hai tay chống đỡ hơi hơi phát run, cố gắng không làm cho mình mềm nhũn ngã xuống trên bàn, cặp nhũ tinh xảo theo phía sau dùng sức đâm vào mà không ngừng lắc lư.

"Gấp cái gì... Ha..." Người phía sau dùng sức xâm nhập mà kí©h thí©ɧ eo hông, kiên quyết côn ŧᏂịŧ từng chút từng chút nặng nề mà thao hoa huyệt dính mảnh nước nhớp nháp.

Tay phải nữ hài nắm chặt bàn, đầu ngón tay trắng bệt dùng sức, tay trái duỗi phía sau đi đẩy người: "Lấy ra đi... A..." Còn chưa nói ra đã bị đâm mạnh biến thành tiếng thở dốc.

"Ưm không..." Thân thể run rẩy, máu cả người giống như bị thao nóng, nữ nhân phía sau nằm trên lưng nàng, ngón tay như có như không ở chỗ địa phương giao hợp hai người mà nhẹ nhàng chuyển động. Đại não trống rỗng, tiểu huyệt gắt gao bao vây lấy dị vật xâm phạm, trong vách tử ©υиɠ cảm nhận được lửa nóng cùng thô to của côn ŧᏂịŧ, trong thân thể như có thứ gì đó theo sự ra vào mà muốn kêu gào phát ra.

"Thật mẫm cảm." Nữ nhân lên tiếng cười nhạo, gương mặt ửng đỏ, lời nói ra lại mang theo sự lạnh lẽo cùng trào phúng: "Thân thể này sinh ra chính là để người ta thao."

Ngón tay ở huyệt khẩu đảo quanh rồi bất ngờ xoa tới âm đế, tay cùng eo hông đồng thời dùng lực, đem nữ hài lung lay sắp ngã mình đè xuống bàn.

"Đừng... A! " Đột nhiên kí©h thí©ɧ tới làm linh hồn giống như đang bay ở không trung, kɧoáı ©ảʍ ngập tràn từ giữa hai chân truyền đến, từng đợt từng đợt cọ rửa thân thể, cả người nữ hài nhũn ra, bầu vυ" bị cái bàn đè ép thay đổi hình dạng, nàng vô lực nằm sấp trên bàn, theo dư vị cao trào mà run rẩy.

"Nơi này cũng run lên, thật xinh đẹp." Không biết nữ hài trở mình khi nào, cả người đều bị đặt ở trên bàn, làn váy hoàn toàn bị vén lên, hai chân bủn rủn bị cưỡng chế kéo lại, nữ nhân nhìn chằm chằm hoa huyệt còn run rẩy, cười nhạo xoa nắn một phen.

"Thật dâʍ đãиɠ."

"Có thể thả em đi trở về sao? " Thở dốc dần dần bình phục, trước mắt ánh sáng nổ tung tản ra, trong đôi mắt tìиɧ ɖu͙© rút đi, hiện ra tội phạm cưỡиɠ ɠiαи đang câu khoé môi cười. Nữ hài ngữ điệu thanh lãnh, trên khuôn mặt tinh là sự ẩn nhẫn khắc chế, chỉ có khoé mắt phiếm hồng còn sót lại sau một trận mây mưa, nàng khép chân lại, ý đồ ngồi dậy.

"Ngươi ở đây gấp gáp cái gì? "

Bả vai bị đè lại, ý đồ khép lại hai chân lại bị cường ngạnh bẻ ra, nữ nhân giữ chặt mắt cá chân mảnh khảnh đem người kéo gần chút, cúi thân đè ép, "Chính mình sướиɠ xong rồi liền muốn chạy? "