Chương 1

Nấm ô đỏ, thân trắng, ăn vào phải cùng nhau nằm xuống - -

“Tôi lúc ấy bị dọa, sau đó - - anh - - lại như vậy - -“

Hứa Thảo Nha đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, ấp úng giải thích.

“Cô có thể đi.”

“Cố Hi Hàn, tôi có thể đi, nhưng anh làm sao bây giờ? Nói không chừng sẽ chết." Hứa Thảo Nha ngẩng đầu nhỏ giọng nói tiếp, cha cô chính là vì ăn phải nấm mà chết, nấm trên núi Hoa Tử bọn họ thiên kỳ bách quái, rất nhiều loại ăn vào đều sẽ chết người.

Cũng có rất nhiều nấm ăn vào sẽ làm cho thân thể biến thành kỳ quái, ví dụ như khi còn bé cô ăn một loại nấm rồi lẩm bẩm đếm kiến cả đêm, còn có một lần leo lên nóc nhà, hát bài sơn ca hơn nửa ngày - -

Sức lực lớn của cô, nghe ông nội nói, cũng là sau khi ăn nấm mới có.

“Đó là mạng của tôi.”

Sau khi Hứa Thảo Nha nghe Cố Hi Hàn lạnh như băng nói, cả người mất đi sức lực, ngồi phịch xuống đất. Mắt hạnh tròn xoe "lạch cạch lạch cạch" rơi nước mắt, cô không chịu nổi như vậy sao?

Anh thà chết, cũng không muốn cô cứu.

Nhưng Hứa Thảo Nha không muốn anh chết.

Cũng không muốn cả đời không liên quan đến người đàn ông Cố Hi Hàn này.

Sau khi ông nội chết, Cố Hi Hàn thường xuyên xuất hiện trong mộng của cô.

Trong giấc mơ, anh là một kẻ xui xẻo đáng thương.



Một trận mưa to vào mùa thu năm 1964, khiến cô trốn vào một sơn động ở Hoa Tử Sơn, ai ngờ nơi đó có một Cố Hi Hàn sau khi ăn phải nấm mất đi lý trí, anh kéo cô ở trong sơn động làm chuyện vợ chồng, sau đó Cố Hi Hàn chịu trách nhiệm cưới cô.

Lại về sau, cô khó sinh mà chết.

Nhưng giấc mộng đó vẫn còn tiếp tục - -

Sau khi cô chết năm thứ năm, Cố Hi Hàn một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, xảy ra chuyện lớn, chỉ có một mình anh còn sống trở về. Khi đó Cố Hi Hàn trầm mặc rất lâu, không nói một lời, dường như không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Sau đó, anh lại bị ép cưới vợ.

Dường như người cũng tươi sống lại.

Nhưng mà, anh quá mệt mỏi, nhìn mà khiến cho người ta rất đau lòng - -

"Vì sao người chết không phải là anh --"

“Hi Hàn, cậu định sống như vậy cả đời sao?”

“Cố Hi Hàn, cậu còn có tâm sao? Ông nội, bà nội cậu lớn như vậy, còn phải để bọn họ đi quan tâm chuyện của cậu.”

“Cố Hi Hàn, cậu sống như vậy có gì khác với chết đâu?”

“Anh, xin lỗi. Thân thể của em hỏng rồi, chuyện đồng ý với anh không làm được.”

‘Cố Hi Hàn, tại sao anh không muốn sinh một đứa con với vợ anh?”

—————-



Không biết qua bao nhiêu năm sau, người đàn ông tóc bạc phơ, mặt đầy khe rãnh cô độc ngồi trên ghế, đưa tay vuốt ve một tấm ảnh cũ kỹ ố vàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lần đầu tiên tỉnh mộng, trên khuôn mặt đen gầy của Hứa Thảo Nha đầy nước mắt, trong lòng tràn đầy đau lòng và thương hại Cố Hi Hàn.

Người đàn ông đẹp mắt như vậy, sao lại phí thời gian cô độc cả đời?

Thanh niên trí thứuc trong thôn nói: "Con người cả đời luôn phải làm một chuyện đáng giá, nếu không sống thật vô nghĩa.

Ông nội đã chết, chú hai thím hai vì nhà và đất của nhà cô, vắt hết óc muốn gả cô ra ngoài. Mà những người bọn họ giới thiệu xem mắt không ngây ngốc, thì xấu xí hoặc là người đàn ông kết hôn lần hai có thể làm cha cô, so sánh với Cố Hi Hàn xinh đẹp trong mộng, cho dù cô thật sự khó sinh chết giống như trong mộng, cũng không muốn sống cả đời ở cùng với những người đàn ông đó.

Hứa Thảo Nha nghĩ, có lẽ trong lòng mình rất xấu.

Cũng xấu xa như người vợ thứ hai mà Cố Hi Hàn cưới.

(Editor: đoạn sau là sau khi nữ chính giúp nam chính giải độc ở thực tế nhé mn, không phải mơ cũng không phải kiếp trước đâu)

“Đây là tiền trợ cấp tôi dành dụm được, sau này mỗi tháng tôi sẽ gửi 5 đồng về." Cố Hi Hàn nói xong, cũng không đợi Hứa Thảo Nha đáp lại, xách túi rồi không quay đầu lại đi ra cửa.

Hứa Thảo Nha nhìn một đống phiếu màu sắc rực rỡ trên bàn, vội vàng đứng dậy đuổi theo, trong bụng cô mang thai đứa bé, không dám chạy quá nhanh, khóc rống lên: "Cố Hi Hàn, anh - - cho tôi - - trở lại.”

Anh nhập ngũ mới chưa tới hai năm, một tháng trợ cấp tám đồng, anh cho cô năm đồng, để lại ba đồng đủ cho anh dùng sao?

Cô ở nhà họ Cố, thật ra không tốn nhiều tiền.

Huống chi, cô tiết kiệm được không ít tiền.

Nếu không phải cô tham lam, lúc rời khỏi nhà, cầm theo tất cả gia sản có thể mang theo, sẽ không khiến Cố Hi Hàn phát hiện chuyện mình có sức lực lớn như trâu, lại càng không tức giận tới mức đêm đó đã xách túi trở về bộ đội.