Chương 11

Giằng co một lát anh chỉ có thể bại trận, đối mặt với bộ dáng vô lại của cô, Cố Quân Lệ chưa bao giờ thắng được.

Anh xoay người ôm cô về lại mép giường, lạnh mặt nhìn cô, “Leo xuống.” Lúc này Cố Thanh Nghi mới chịu ngoan ngoãn bò xuống từ trên người anh, lập tức chui vào trong ổ chăn, sợ anh lại đổi ý.

Cố Quân Lệ không quản cô nữa, trở lại phòng tắm cầm khăn lông, đi đến ban công lau tóc.

Cố Thanh Nghi nhìn chằm chằm nửa người dưới đang được vây trong khăn tắm của anh, trong lòng cảm thấy thật tiếc nuối. Anh ấy thắt lại như thế nào vậy nhỉ? Vừa rồi động tác lớn như vậy cũng không thấy nó tụt xuống.

Khi Cố Quân Lệ vào lại phòng, cái anh thấy chính là cô đang mở đôi mắt thật to nhìn chằm chằm vào anh.

Anh nhanh chóng đem khăn lông vứt lên trên sô pha, vòng đến bên kia giường, bụp một tiếng tắt đèn.

Trong bóng đêm cô lại lăn vào trong lòng ngực anh, ôm eo anh. Cố Quân Lệ cứng đờ, không có động tác, anh đã từ bỏ giãy giụa. Kinh nghiệm trong hai ngày này nói cho anh biết, phản kháng cũng không có tác dụng gì.

Thấy anh không có phản ứng, Cố Thanh Nghi lại càng thêm lớn mật. Tay cô lặng lẽ vói vào trong chăn của anh, chui vào trong áo ngủ của anh, sờ lên cơ bụng.

“Cứng quá.” Nàng phát ra tiếng cảm thán.

“Đừng hồ nháo!” Anh cách tấm chăn cầm lấy bàn tay đang quấy rối của cô.

“Em đã thấy rồi.” Cô nói.

Cố Quân Lệ ngây cả người, nghĩ đến vừa rồi thân mình trần trụi của anh khi bước ra khỏi phòng tắm, đều bị cô thấy hết rồi.

Anh ho nhẹ hai tiếng, khẽ quát, “Về sau không được tùy tiện vào phòng anh.”.

Cô trầm mặc một hồi, nói, “Em muốn nói. Là chuyện ở thư phòng.” Anh hoảng hốt trong chốc lát, có chút không rõ cô đang nói cái gì.

Cái tay nhỏ đang chui vào trong áo của anh, nhân cơ hội anh thất thần, liền dọc theo cơ bụng trên người anh mà đi xuống, chui vào trong quần ngủ, ngón trỏ nhấn nhẹ lêи đỉиɦ qυყ đầυ.

“Là cái này. Ở thư phòng.”.

Anh rốt cuộc cũng biết được cô đang nói cái gì! Trong đầu anh “oanh” một tiếng như tia sấm sét, anh đột nhiên cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt có thần to tròn đen láy trong sáng của cô sáng ngời lên trong đêm tối, cô cứ như vậy dựa vào trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên nhìn anh, anh thậm chí còn cảm giác được tay cô đã loát động nhẹ nhàng ở nơi đầu côn ŧᏂịŧ mẫn cảm.

“Lúc đó, thứ anh cầm trong tay là cái gì?” Anh nghe cô hỏi như vậy, trong âm thanh dường như còn mang theo ý cười.

Anh đột nhiên đẩy cô ra, xoay người ngồi dậy, khoác một cái áo ngoài, lập tức ra khỏi phòng.

“Phanh” một tiếng vang lớn, toàn bộ phòng cứ như muốn run lên, cảm giác như tro bụi trên nóc nhà đều bị tiếng đóng cửa của anh làm rơi xuống đất, không lâu sau dưới lầu truyền đến tiếng ô tô khởi động, anh đã lái xe đi ra ngoài.

Cố Thanh Nghi nhìn cửa phòng đóng chặt, tự hỏi, cô vừa rồi làm hơi quá rồi sao?.

Cả đêm Cố Quân Lệ đều không trở về. Buổi sáng khi Cố Thanh Nghi xuống lầu chỉ có một mình Cố phụ đang dùng bữa sáng.

Cô làm bộ lơ đãng hỏi, “Ca ca đâu rồi ạ?”.

Cố phụ đáp, “Anh con nói là đi Bắc Kinh công tác, không biết có chuyện gì quan trọng, tối hôm qua nửa đêm đã chạy đi rồi.”.

Cố Thanh Nghi trầm mặc không nói.

Quả nhiên vài ngày sau cô vẫn không thấy Cố Quân Lệ trở về, không biết là anh thật sự đi công tác hay là cố ý trốn tránh cô đây?.

Cô có đáng sợ như vậy sao?.

Qua hai tuần, Cố Thanh Nghi bắt đầu cảm thấy anh sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại nữa, thì anh đã xuất hiện.

Cô đang ngồi trong nhà ăn cơm chiều, thấy anh xách vali từ bên ngoài đi vào, liền thả đôi đũa đang nắm trong tay, cô đi đến bên cạnh anh.

“Ca ca, anh đã về rồi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn cơm không?” Hoàn toàn là bộ dáng ân cần, quan tâm tha thiết.

Cố Quân Lệ đang muốn bước lên lầu, nghe cô nói liền dừng một chút, trả lời lại cho cô, “Đã ăn rồi.” Nói xong cũng không quay đầu nhìn cô, tiếp tục bước lên lầu.

Cố Thanh Nghi đứng dưới lầu nhìn lên, thẳng đến khi thân ảnh của anh biến mất ở cuối hàng làng, anh cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Nghe được trên lầu truyền đến một tiếng tiếng đóng cửa, cô xoay người trở lại nhà ăn tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong trực tiếp đi lên lầu 3, cửa phòng anh đã bị khóa chặt. Trở lại phòng của mình tìm một vòng, quả nhiên xâu chìa khóa kia đã bị anh lấy đi rồi.

Thôi được rồi, nể tình anh mới từ bên ngoài về, đêm nay cho anh chút yên ổn cũng được.

A, cô cũng thật là tốt bụng nhân hậu quá đó chứ.