Chương 2

Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Nghi từ trên lầu đi xuống, Cố phụ và Cố Quân Lệ đã ngồi bên bàn cơm. Trong tay Cố Quân Lệ đang cầm một tờ báo để xem tin tức, Cố phụ thấy cô đã xuống lầu, liền vẫy tay gọi cô đi qua ăn sáng.

Cố Thanh Nghi ngồi đối diện Cố Quân Lệ, ngẩng đầu nhìn anh. Cả khuôn mặt anh đều đang bị tờ báo che khuất hết. Thật không biết tin tức hôm nay có gì hấp dẫn mà anh ấy chăm chú như vậy, Cố Thanh Nghi nghĩ thầm.

Nhũ mẫu Tần rất nhanh đã bưng cháo trắng lên cho cô, bữa sáng ở Cố gia rất đơn giản, giống như một gia đình bình thường gồm có bánh quẩy và sữa đậu nành, bởi vì Cố Thanh Nghi thích ăn cháo, nên có thêm vài trái dưa muối.

Cố Thanh Nghi cảm ơn nhũ mẫu Tần, cầm cái muỗng nhỏ ăn từng miếng một. Cố phụ bỗng nhiên quay đầu nói với cô, “A Noãn, sáng sớm nay đã bố đã gọi điện thoại cho Từ gia, hẹn thời gian với phía nhà họ xong xuôi rồi, là vào tối thứ sáu này. Đến lúc đó để ca ca mang con đến chỗ hẹn nhé.”.

Cố Thanh Nghi thấp giọng dạ một tiếng, vẫn giữ nguyên tốc độ chậm rãi ăn cháo. Chỉ chốc lát sau, người ngồi đối diện vứt mạnh tờ báo xuống bàn, cầm chiếc khăn ăn sạch sẽ bên cạnh lên lau miệng, sau đó nói với Cố phụ và cô, “Bố, A Noãn, con/anh đi ra cửa hàng đây, hai người từ từ ăn sáng đi.”.

Dứt lời, liền buông khăn đứng lên. Cố Thanh Nghi vội vàng gọi hắn lại, “Ca ca, có thể đưa em tới trường được không?”.

Cố Quân Lệ có chút kinh ngạc xoay người nhìn cô, bình thường cô luôn không thích mình đưa đi học, cảm thấy quá mức khoe khoang, hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ? Nhưng anh vẫn gật đầu nói, “Được.”.

Cố Thanh Nghi vội vàng ăn thêm mấy miếng cháo, Cố Quân Lệ đứng nhìn cô ăn vội như vậy, liền nhíu mày, nói, “Anh không gấp, em ăn từ từ thôi.”.

Cố Thanh Nghi đã đứng lên, nói với Cố phụ, “Ba ăn sau nha, con đi trước.” Cố phụ cười gật đầu, “Trên đường đi nhớ cẩn thận.”.

Cô cầm túi xách trong tay, chạy tới trước mặt Cố Quân Lệ, lôi kéo cổ tay áo tây trang của anh, muốn kéo anh ấy đi mau.

Cố Quân Lệ bật cười, cầm lấy túi của cô, để mặc cô kéo mình ra cửa.

Trường học của cô cách nhà không xa, khi trước đều là cô tự mình ngồi xe điện đến trường. Lúc này lái xe thì chỉ mất khoảng mười phút.

Trong xe không khí thật im lặng, Cố Quân Lệ bắt được ánh mắt có chút kỳ quái của Cố Thanh Nghi đang ngồi bên ghế phụ, anh liếc mắt qua cô một cái, nói, “A Noãn hôm nay sao không nói lời nào?”.

Cố Thanh Nghi xoay đầu nhìn anh, hỏi, “Ca ca, anh cảm thấy em có nên gả cho Từ Trí Thâm không?”.

Cố Quân Lệ nghe được lời nói của cô, hàm dưới hơi co lại, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, “A Noãn, anh không hiểu rõ lắm về Từ Trí Thâm. Từ gia cùng tổ tiên nhà chúng ta là thế giao, nhưng khi kết thúc thời nhà Thanh vì bố bị bãi chức quan, liền sau đó nhà họ cũng chủ động cắt đứt liên lạc với nhà chúng ta. Mấy năm trước bố trong một dịp yến tiệc nhìn thấy chú Lưu nên mới gây lại mối quan hệ. Từ Trí Thâm là con trai độc nhất của Từ gia, nghe nói học vấn rất tốt, trong giới học thuật ở Thượng Hải cũng có chút danh tiếng, được xem như một thanh niên tiến bộ.”.

Hắn dừng một chút nói tiếp, “Nhưng A Noãn à, có tài học không đồng nghĩa với việc hắn sẽ là một trượng phu tốt, đừng để vẻ bề ngoài che dấu bản chất bên trong, em nên tìm hiểu thật kỹ về con người hắn trước khi đưa ra quyết định.”.

Cố Thanh Nghi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt không có biểu tình nào, dường như cô đang xuyên qua hắn mà nhìn về một hướng nào đó.

Kỳ thật cô nghe hiểu được hết, cô thậm chí còn có chút hối hận, hối hận tại sao kiếp trước cô đã bỏ việc hỏi anh ấy về vấn đề này, hối hận vì kiếp trước đã để lỡ những lời này của anh, hối hận về quyết định kết hôn của mình vào kiếp trước.

Từ Trí Thâm có phải là một người chồng tốt hay không, thì ngoài cô ra không một ai có thể biết rõ câu trả lời này hơn cô.

Đúng vậy, cô đời trước đã bị sự tài hoa của hắn mê hoặc, cuối cùng vẫn làm theo hôn ước gả cho hắn. Nhưng đến khi kết hôn xong, mới phát hiện hết thảy mọi thứ như đang chế nhạo cho cái quyết định ban đầu của cô.

Từ Trí Thâm xem cô là vết nhơ trong cuộc đời hắn, cho rằng cô căn bản không xứng với hắn, hắn mỗi ngày đều là bộ dáng ảo não, phẫn hận chính mình là một thanh niên thời kỳ mới được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, lại không thể thực hiện được ý nguyện của bản thân, bị bậc cha chú ép buộc vào một cuộc hôn ước lạc hậu.

Sau khi thành hôn, thái độ của hắn với cô luôn là sự lạnh nhạt, nếu không phải do sự áp bách của trưởng bối trong nhà, đến cả việc chạm vào cô, hắn cũng không thèm nghĩ đến.

Về sau khi nàng đã sinh trưởng tôn cho Từ gia, hắn liền vứt bỏ cô, bản thân thì đi Anh quốc lưu học. Lúc ấy cô vẫn còn ngây ngô, thậm chí còn có chút đồng cảm cho hắn, cảm thấy chính mình không bằng hắn cả về tài hoa lẫn học vấn, nên trong lòng hắn có oán giận cũng là bình thường, chỉ cần mình nỗ lực, ắt hẳn sẽ có một ngày hắn yêu thương cô.

Một năm trôi qua kể từ khi hắn xuất ngoại, dưới sự giúp đỡ của Cố Quân Lệ cô đã vượt qua trùng dương xa xôi, tới được Anh quốc. Nhưng chờ đợi cô chính là hình ảnh thân mật âu yếm của hắn và một nữ tử khác. Cô nỗ lực lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng chờ được chính là hai chữ ly hôn. Cảm giác buồn cười dữ dội, lúc ấy cô mới chân chính ý thức được, điều khiến cô điên cuồng nửa đời, đến tột cùng là cái thứ gì.

“Sao lại không nói lời nào vậy?” Cố Quân Lệ thấy cô một lúc lâu vẫn không đáp lời, liền xoay đầu nhìn lại.

Khóe miệng cô lúc này lộ ra một nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, “Em cảm thấy ca ca nói rất đúng.”.

Cố Quân Lệ liếc nhìn cô, cho rằng cô chỉ trả lời anh cho có lệ, thở dài, trầm mặc tiếp tục lái xe.