Chương 25

Cố Quân Lệ tuy cùng người khác nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Cố Thanh Nghi, thấy sắc mặt cô càng lúc càng khó coi, trong lòng có chút lo lắng, liền tìm cớ thoát thân, mang cô tới một góc không người.

Anh lấy một ly nước trái cây trên khay người phục vụ, đưa đến tay Cố Thanh Nghi, có chút lo lắng nhìn cô, “Làm sao vậy? Thân mình không thoải mái sao?”.

Cố Thanh Nghi bưng ly, cúi đầu nhìn sàn nhà, trầm mặc lắc đầu. Cô không phải là do thân thể không khoẻ, mà là tâm lý khó chịu, nhìn thấy Liễu Khinh Nhiên cô không cảm thấy đau khổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt mà cô ta nhìn về Cố Quân Lệ, trong lòng Cố Thanh Nghi lại cảm thấy ghê tởm tựa như nuốt mấy trăm con ruồi bọ!.

Liễu Khinh Nhiên kiếp trước không gặp qua Cố Quân Lệ. Lúc trước Cố Thanh Nghi ở Anh Quốc cùng Từ Trí Thâm ly hôn, cũng không có nói cho Cố Quân Lệ. Mãi lâu sau anh ngẫu nhiên nghe được chuyện này, nổi trận lôi đình, tìm được Từ Trí Thâm hung hăng đánh hắn ta một trận, lúc ấy Liễu Khinh Nhiên đã ở Anh quốc, cũng là lần đầu tiên Cố Thanh Nghi và cô ta thấy bộ dáng tàn bạo như vậy của Cố Quân Lệ.

“Vậy sao sắc mặt của em lại kém như vậy? Muốn về nhà không? Hửm?” Mu bàn tay Cố Quân Lệ nhẹ nhàng đặt lên trán cô, muốn xem thử nhiệt độ cơ thể cô lúc này.

Cố Thanh Nghi ngẩng đầu nhìn anh. Người nam nhân này mặc tây trang màu đen, dáng người cao lớn, trên mặt vuông vức góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy mê người, tản ra mị lực nam nhân thành thục, hơn nữa là người thuộc tầng lớp địa vị cao nên càng có khí chất hơn người, sao có thể không hấp dẫn người khác được?.

Thấy anh mặt đầy lo lắng, Cố Thanh Nghi cười cười, “Em thật sự không có việc gì mà, chỉ là có chút đói bụng thôi.” Không tới thì thôi, còn nếu đã tới thì cần phải giữ lại chút lễ phép, hơn nữa lấy thân phận của Cố Quân Lệ, nếu bây giờ hai người lập tức rời đi sẽ có những ảnh hưởng không tốt.

Cố Quân Lệ thấy cô cười nên cũng yên lòng, ngón trỏ vê nắn cánh mũi của cô cười nói, “Mèo nhỏ thèm ăn.” Nói xong liền tới bên khay thức ăn lấy cho cô một miếng bánh kem.

Chỉ chốc lát sau trong đại sảnh vang lên một hồi âm nhạc, vũ hội sắp bắt đầu rồi.

Cố Thanh Nghi nhìn thấy Từ Trí Thâm đang đi về hướng hai người anh em họ, biểu tình trên mặt không thể nói là đẹp, trong lòng hiểu rõ, chắc là Từ phụ muốn hắn lại đây mời cô cùng nhau khiêu vũ.

Cố Thanh Nghi tuyệt đối không nghĩ đến việc phải nhảy cùng với tên có bản mặt thối Từ Trí Thâm kia đâu. Cô nâng đầu nhìn về Cố Quân Lệ, đem bàn tay đến trước mặt anh, cười nói, “Cố tiên sinh, em có thể mời ngài nhảy một điệu không?”.

Nụ cười tươi tắn của cô như ánh mặt trời rực rỡ, cái mũi bướng bỉnh chun lại, Cố Quân Lệ ngây người, có chút khống chế không được muốn hôn cô.

Anh nuốt nuốt yết hầu, khom lưng làm ra một hành động thân sĩ đối với cô, mỉm cười vắt tay cô vào trong khuỷu tay của mình, “Cực kỳ vinh hạnh, Cố tiểu thư.”.

Từ Trí Thâm thấy hai người kéo tay đi vào sân nhảy, hắn dừng một chút. Cố Thanh Nghi rõ ràng đã thấy hắn lại đây, lại không cho hắn mặt mũi, trong lòng không khỏi tức giận.

Từ phụ thấy thế an ủi nói, “Bản nhạc đầu tiên để Cố gia huynh muội cùng nhau nhảy cũng không sao, chờ Thanh Nghi nhảy xong bản đầu tiên, con qua mời cô ấy. Địa vị Cố gia hiện giờ tại Thượng Hải là không thể khinh thường, nếu con có thể cưới được Cố Thanh Nghi, tương lai nhất định rất sáng lạn.”.

Từ Trí Thâm không tỏ ý kiến, xoay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Nhiên. Cô đang nhìn hết sức chăm chú vào hai huynh muội Cố gia đang ở trên sàn nhảy.

Ca khúc đầu tiên là bài sông Da Nuýt xanh (blue danule), đối với một thời từng làm du học sinh tại Âu Mỹ như Cố Quân Lệ mà nói thì không quá xa lạ.

Anh ôm lấy eo Cố Thanh Nghi, mang theo cô nhảy điệu waltz ở sâu khấu. Động tác lưu loát thông thuận, vô cùng ưu nhã. Cố Thanh Nghi một tay đặt lên vai anh, một tay nằm trong lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh, phối hợp với động tác của anh. Làn váy tung bay, cô lúc này như một chú bướm nhỏ, uyển chuyển nhẹ nhàng mà phiêu dật.

Cặp huynh muội này giống như một đôi bích nhân, hấp dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh.

Cố Thanh Nghi thực vui vẻ, bởi vì có thể quang minh chính đại ở trong lòng ngực anh, ôm anh, không chút nào cố kỵ! Cô ngửa đầu nhìn anh, lúc này ánh đèn thủy tinh trên đầu phảng phất như những ngôi sao trên trời, tất cả như tụ lại trong ánh mắt của cô.

Làm Cố Quân Lệ nhìn đến ngây ngốc, bất tri bất giác đem cô ôm sát vào người, nửa thân dưới như muốn dính chặt vào cô.

Theo một vòng xoay tròn, tầm mắt Cố Thanh Nghi lại bị một người hấp dẫn.

Đứng bên ngoài sân khấu, đôi mắt Liễu Khinh Nhiên nhìn chằm chằm vào Cố Quân Lệ, trên mặt cô ta không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra sự cuồng nhiệt mà Cố Thanh Nghi có thể thấy rõ ràng. Cô tức khắc cảm thấy hơi lo lắng, bước chân bên dưới cũng bắt đầu hỗn độn, dẫm lên Cố Quân Lệ vài lần.

Cố Quân Lệ nắm thật chặt eo cô, cúi đầu nói, “Không chuyên tâm?”.

Cố Thanh Nghi nhìn khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt trước mắt mình đây, tâm tình hơi chùn xuống, rầu rĩ nói, “Ca ca, em mệt rồi, muốn đi về.”.

Thấy cô không còn hứng thú, Cố Quân Lệ đem cô ra khỏi sàn nhảy, tìm một lý do chào tạm biệt Từ phụ. Từ phụ tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào giữ hai người lại.

Xe về tới Cố gia, dọc đường đi Cố Thanh Nghi đều trầm mặc không nói, thẳng đến khi xuống xe cô mới thấp giọng nói một câu.

“Cô ta thích anh.”.