Chương 5

Cô nhớ lại thời điểm khi hai người vừa về đến nhà. Lúc bố dò hỏi tình hình gặp mặt tối nay, cô đã tươi cười xán lạn.

“Cực kỳ vui đó bố!” Cô nói. Cố Quân Lệ đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, mân môi không nói gì. Cố phụ nghe vậy cảm thấy rất cảm hứng, rất may ông đã không nhìn nhầm người rồi.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, cô cố ý đứng ở cầu thang lầu hai, thấp thoáng nghe được âm thanh trầm thấp của Cố Quân Lệ đang cùng Cố phụ nói chuyện. Đại ý là anh cảm thấy tối ngày hôm nay có vài điểm không thích hợp, chất giọng vốn vững vàng của anh lại có chút phập phồng tức giận.

Đến cả ánh đèn mờ nhạt trong nhà cũng không che dấu được vẻ u ám trên mặt anh, đến khi thấy cô đang đứng ở chỗ ngoặt của cầu thang lầu hai, anh dừng chân lại một chút, né qua người cô, đi lên lầu.

Cố Quân Lệ đứng thật lâu ở ban công, ánh đèn xa xa nơi nội thành dần dần ảm đạm, chỉ có thể thấy thấp thoáng vài bóng đèn, lúc sáng lúc tối, còn lại tất cả đều là màu đen kịt, giống như tâm tình của anh lúc này.

Anh không thích Từ Trí Thâm, có lẽ không chỉ bởi vì sự ngạo mạn vô lễ của hắn, mà hơn hết đó là chính là thái độ của Cố Thanh Nghi đối với hắn. Cô dường như rất thích hắn, cô nói hắn thú vị, còn nói buổi tối hôm nay ở cùng hắn rất vui sướиɠ.

Vui sướиɠ? Hắn mắng một tiếng. Em gái của anh từ nhỏ đã luôn mang tâm tư đơn thuần, lại thêm tính cách thích những thứ mới mẻ, đối với con người hoặc câu chuyện mới lạ, cô sẽ luôn bày tỏ một niềm yêu thích mãnh liệt.

Nhưng anh luôn luôn không có biện pháp đối với cô. Phụ thân lại cực kỳ để ý đến tâm trạng của cô, đối với những nghi ngờ do anh đưa ra, Từ phụ cũng không thật sự để ý, “Mấy người đọc sách luôn như vậy mà, lúc nào cũng có chút tùy ý, không quan tâm thế sự”, Từ phụ nói.

Trước kia anh vẫn luôn cho rằng cô sẽ mãi mãi ở bên người anh, hiện tại mới phát hiện những việc này không phải anh muốn là có thể khống chế, đặc biệt là tâm tư của cô.

Đến khi Cố Quân Lệ vào lại phòng, phát hiện Cố Thanh Nghi đã ngủ rồi. Nàng nghiêng nằm đối diện với ban công, trong lòng ngực ôm một đống chăn, hô hấp đều đặn, đang ngủ ngon lành.

Anh thay sang bộ đồ ngủ, đứng ở mép giường ngắm cô thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng xốc chăn cô lên, thân mình ngồi xổm xuống, bàn tay đưa xuống dưới người cô muốn bế cô lên.

Canh tay của cô vốn đang rũ xuống, đột nhiên giống như dây mây cuốn lấy cổ anh. Cố Thanh Nghi mở to mắt, ánh mắt là một mảnh thanh tỉnh, cô nói, “Đêm nay em muốn ngủ cùng với anh.”.

Hóa ra vừa rồi cô cũng chưa ngủ, Cố Quân Lệ thở dài, đem cô một lần nữa thả lại xuống giường. Đắp chăn đàng hoàng, anh vòng đến phía bên kia giường xốc chăn nằm lên, đệm giường mềm mại bởi vì trọng lượng của anh mà hạ xuống.

Giường rất lớn, nhưng anh lại cố tình nằm sát mép giường, cách xa cô giống như con sông biên giới giữa hai nước Sở và Hán. Cố Thanh Nghi lăn thân người qua, kéo tay anh trai ra, gối đầu của mình lên, cả người chui thẳng vào lòng ngực anh, gắt gao dán sát vào người anh, “Em muốn như vậy cơ.”.

Cố Quân Lệ hạ mắt xuống nhìn cô, chạm lên bả vai cô như muốn đẩy cô ra, “Như vậy không tốt, A Noãn.”.

Cố Thanh Nghi liền gác chân lên trên người anh, hai cánh tay gắt gao ôm chặt vòng eo, mặt chôn vào bên gáy anh.

“Em thích như vậy.” Cô mơ hồ lẩm bẩm ở bên tai anh, ngáp dài một cái.

Đôi khi trước mặt anh, cô thỉnh thoảng lại như đứa bé không hiểu chuyện, Cố Quân Lệ nghĩ thầm, nhưng anh vĩnh viễn không có cách nào để giáo huấn cô.

“Anh có thích em gả chồng hay không?” Trong bóng tối truyền đến âm thanh mềm mại của cô.

Anh trầm mặc hồi lâu, mới nói, “Hắn không thích hợp với em.” Thanh âm thực bình đạm, giống như một trưởng bối đang khuyên nhủ tiểu bối.

Trong bóng đêm đôi mắt của cô sáng lấp lánh hỏi Quân Lệ, “Vậy anh thấy ai thích hợp với em?”.

Thời gian chờ đợi dài đến mức Cố Thanh Nghi cho rằng anh trai đã ngủ rồi, thanh âm trầm thấp của Cố Quân Lệ mới truyền đến, “A Noãn, chỉ có người tốt nhất trên đời mới xứng đáng với em.”.

Một câu nói ngắn ngủi của anh lại như một thanh kiếm sắc, xé toang nội tâm đang cố gắng kiên cường của Cố Thanh Nghi. Cô trộm lau nước mắt đang chảy xuống của mình, không để anh nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô.

“Dạ, em biết rồi.” Cô nói.

Người tốt nhất trên đời này mà cô muốn, chính là người đang ở trước mặt cô lúc này đây.