Chương 8

Đến chiều Cố Quân Lệ quả nhiên y theo ước định trở về đón cô. Anh mặc một thân tây trang sẫm màu, thân hình cao lớn, một hàng cúc áo từ trên xuống dưới, thân áo vuốt thẳng không hề có một vết gấp, sắc mặt trầm tĩnh, toàn thân tràn đầy khí chất cấm dục.

Đây chính là suy nghĩ trong lòng Cố Thanh Nghi khi cô đi từ cầu thang xuống nhà. Không biết nếu bây giờ cô tiến tới lột đi lớp áo ngoài của anh ấy, thì anh ấy có thể giữ nguyên được biểu tình này hay không?.

Đêm nay cô cố ý trang điểm một phen. Đem mái tóc dài vén qua một bên, lộ ra một đoạn cổ thon dài tuyết trắng. Trên người mặc một bộ đầm tân thời, trông rất thanh lịch cuốn hút.

Một bộ trang sức thạch anh tinh xảo được đeo trên vành tai và cổ của cô. Dưới ánh đèn chiếu rọi lại thỉnh thoảng lóe sáng, làm anh cầm lòng không đậu phải nheo mắt.

Cố Thanh Nghi đến bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, cong môi cười nói, “Đi thôi.”.

Một làn hương thanh mát như có như không theo gió đêm chui vào xoang mũi anh, tựa như mùi hương ngọc lan, hoặc là hương nhài. Anh phân biệt không rõ, dừng lại bước chân, trong lòng dâng lên suy nghĩ chỉ muốn để cô ở nhà.

Anh thật sự không muốn đem tiểu cô nương khả ái bên cạnh mình đây mang đi ra ngoài để cô gặp gỡ người khác, đặc biệt là cái người có khả năng rất lớn sẽ trở thành em rể của anh.

“Ca ca, làm sao vậy?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt mê mang, dường như không rõ vì sao anh bỗng nhiên dừng lại bước chân.

“Em mặc như vậy để đi ra ngoài sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, em nghe nói Từ ca ca là thanh niên tân thời, anh ấy hẳn sẽ thích em mặc như vậy, đúng không?”.

Hầu kết anh lăn lộn một phen, xoay đầu không nói chuyện.

Từ Trí Thâm hẹn anh em họ ở một quán cà phê kiểu mới. Khi hai người đến, Từ Trí Thâm vẫn chưa xuất hiện.

Cố Thanh Nghi mang theo Cố Quân Lệ tìm vị trí ngồi xuống, vẫy tay gọi người phục vụ tới. Nàng giúp Cố Quân Lệ gọi một ly cà phê đen, còn mình thì muốn một phần bánh kem.

Ven sông có rất nhiều kiểu kiến trúc tây âu, đều là vì ở vùng Tô Giới có rất nhiều người nước ngoài sinh sống. Từ quán cà phê nhìn qua, có thể thấy bến tàu xa xa có những con thuyền đang dỡ hàng, rất nhiều nhóm người công nhân quần áo tả tơi đang bốc dỡ hàng hóa từ trên thuyền xuống.

Cố Thanh Nghi xoay đầu nhìn Cố Quân Lệ đang ngồi đối diện cô. Anh ấy vừa mới hỏi nhân viên trong quán muốn một tờ báo, vừa uống cà phê, vừa xem báo.

Cô bĩu môi, báo chí chẳng lẽ là người yêu của anh à? Sao kiếp trước cô không chú ý tới sở thích này của anh ấy nhỉ?.

“Ca ca.” Nàng dùng móng tay quét nhẹ lên mu bàn tay anh.

Hắn nâng mắt ra khỏi tờ báo, nhìn lên cô.

“Anh có nhớ khi còn nhỏ chúng ta thường tới nơi này không?” Cô chỉ vào bờ sông muốn hắn nhìn xem.

“Tất nhiên là không quên rồi.” Anh nói.

Anh đương nhiên nhớ rõ. Khi còn nhỏ cô rất thích anh có thể đưa cô đến nơi này tản bộ, đi được một nửa lại chơi xấu muốn anh cõng đi. Tiểu nhân nhi nằm trên lưng anh thì thầm chỉ huy anh, chờ về đến nhà mới phát hiện người cũng ngủ rồi, còn chảy một bãi nước miếng trên đầu vai anh.

Cố Thanh Nghi cho dù da mặt có dày, nhưng nghe anh trai nhắc lại ký ức xưa vẫn nhịn không được mà đỏ bừng mặt. Cô cắn môi, xấu hổ cười hai tiếng, “Anh có thể bỏ qua việc em ngủ chảy nước miếng được không?”.

Bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ giống với tiểu cô nương nhát gan thẹn thùng trong trí nhớ của anh, khiến anh không nhịn được phải nâng lên khóe môi.

“Xin lỗi, tôi đã tới trễ.” Một giọng nam đột ngột xen vào, đánh vỡ không khí ôn nhu thân mật giữa hai người.

“Không sao đâu, Từ ca ca, mau ngồi đi.” Trên mặt Cố Thanh Nghi nở nụ cười, trong lòng lại là tiếc nuối không thôi, hận sao Từ Trí Thâm lại đến chi, nếu hắn cả đêm đều không tới thì thật tốt.

Từ Trí Thâm nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Tại sao ngày hôm qua hắn không phát hiện được bộ dáng của nha đầu này thật ra không tồi?.