Chương 9

Hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Nghi, gọi một ly cà phê đen, “Trường học có chút việc, cho nên đã tới chậm.” Hắn giải thích.

Cố Thanh Nghi căn bản không hề quan tâm hắn vì cái gì tới trễ, ngược lại việc hắn đến mới càng khiến cô ngạc nhiên hơn, hắn không phải né tránh còn không kịp hay sao?.

Kỳ thật Từ Trí Thâm vốn cũng không muốn đến, nhưng nghĩ đến buổi tối bố mình khẳng định sẽ cùng Cố phụ nói chuyện qua điện thoại, đến lúc đó hắn về nhà sẽ không thoát khỏi một trận mắng chửi.

Nghĩ vậy nên hắn thấy dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm, cùng lắm thì ăn ít đi mấy miếng, lại có thể đổi lấy được mấy ngày yên tĩnh không ai léo nhéo bên tai, Từ Trí Thâm vẫn cảm thấy rất là có lời.

Không ngờ nha đầu này hôm nay thoạt nhìn lại đẹp lên không ít, tuy vẫn là gương mặt trẻ con, nhưng chỉ bằng chút trang điểm này vẫn có thể nhìn ra được nhan sắc trong tương lai. Không hề giống với bộ dáng học sinh trung học ngày hôm qua.

“Không sao mà.” Cố Thanh Nghi lại nở nụ cười, đưa hũ đường đến bên tay hắn.

Từ Trí Thâm có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, “Cảm ơn.” Hắn nói.

Hắn kẹp một cục đường từ trong hũ bỏ vào ly, nhẹ nhàng khuấy hai vòng.

Cố Thanh Nghi một bàn tay chống cằm, quay đầu nhìn hắn cười, giống như người hâm mộ cuồng nhiệt khi thấy thần tượng.

“Rầm” một âm thanh vang lên, hấp dẫn lực chú ý của hai người nhìn qua.

“Anh đi hút điếu thuốc, hai người cứ ngồi đi.” Cố Quân Lệ buông tờ báo trong tay, đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê.

Anh đi đến bên xe, mở cửa ngồi vào ghế điều khiển. Từ trong hộc xe lấy ra một hộp xì gà, đưa một cây ngậm vào miệng, quẹt một cây diêm mồi lửa.

Đang chuẩn bị đốt điếu xì gà bên miệng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, phất phất que diêm, đem que diêm đã tắt ném ra ngoài xe.

Cô không thích anh hút thuốc, đặc biệt là ở trong xe.

Anh quay đầu từ bên cửa sổ nhìn qua, có thể thấy quán cà phê cách đó không xa, hai người bọn họ ngồi ở bên cửa sổ, dựa vào nhau rất gần, không biết đang nói chuyện gì. Cố Thanh Nghi cười đến không khép miệng được, bộ dáng thực sự vui vẻ.

Cố Quân Lệ càng cảm thấy một nỗi phiền muộn bất ổn dâng lên trong lòng, anh ngậm xì gà bước ra khỏi xe, phịch một tiếng đóng cửa xe lại. Anh dựa vào cạnh cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt, bậc lửa đốt xì gà. Nở nụ cười tự giễu.

Cô có còn để ý đến anh không?.

Trong bóng tối ánh mắt anh đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh lửa từ điếu xì gà lúc sáng lúc tối thỉnh thoảng chiếu rọi khói mù lượn lờ trước mặt anh.

“Em thích thơ ca không?” Từ Trí Thâm hỏi.

“Dạ có.” Tâm tư Cố Thanh Nghi đã không còn ở đây, nàng nhìn về vị trí đậu xe của anh.

Anh ấy chắc sẽ không bỏ mình ở đây mà đi về trước đó chứ? Cô nghĩ.

“Vậy em thích thơ ca của ai?” Từ Trí Thâm cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài này.

“Lý Bạch, Đỗ Phủ, và mấy người khác nữa.” Cô lung tung đáp.

Cô thấy Cố Quân Lệ lên xe, không biết anh ở trên xe làm gì.

“Anh chỉ thích thơ văn hiện đại.” Từ Trí Thâm có chút không cao hứng.

“Là vậy ạ.” Cô cười cười, lại không cảm thấy xấu hổ, “Nói thật với anh nhé, đối với thơ ca thật sự em không hiểu lắm.”.

Đây đúng là lời nói thật của cô. Một người không có thiên phú ở một phương diện nào đó, là điều hoàn toàn bình thường. Tựa như cô cùng với thơ ca.

Cô đương nhiên biết Từ Trí Thâm cực kỳ yêu thích văn học, kiếp trước cô cũng rất nỗ lực ở phương diện này, tuy nhiên không có thiên phú chính là không có thiên phú, cho dù cô nỗ lực rất nhiều vẫn không thể viết ra được một áng văn bình thường.

Sắc mặt Từ Trí Thâm thay đổi không ít.

“Vậy em ngày thường đọc sách gì?” Hắn hỏi.

“Là Tứ thư ngũ kinh.” Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đang hút thuốc, cô nhìn ánh lửa chớp lóe trong bóng tối kia, không biết bản thân nên vì thế mà cảm thấy vui sướиɠ hay là khổ sở.

Cố Thanh Nghi trả lời câu được câu không đã làm Từ Trí Thâm tức giận.

“Em hiện tại còn đang xem tứ thư ngũ kinh? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Quả thực ngốc không ai bằng.” Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê, sẽ không bởi vì bề ngoài biến hóa mà có sự thay đổi! Trong lòng hắn nói lời sỉ nhục cô.

Suy nghĩ của Cố Thanh Nghi rốt cuộc bị hắn kéo lại, nhìn thấy sự tức giận thể hiện rõ trên mặt hắn, Cố Thanh Nghi cười.

Đúng vậy, đây chính là hiệu quả mà cô mong muốn.