Chương 1: Mới tới

CHƯƠNG 1: MỚI TỚI

Editor: ThienTue835

Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống xuyên qua song cửa sổ cũ kỹ, tuy không ấm áp bao nhiêu nhưng lại làm cho căn nhà vốn âm u thêm phần sức sống, Lâm Vân Hi cuối cùng cũng mở đôi mắt nhắm nghiền mấy ngày nay, đại não hỗn độn cuối cùng có một vài phần rõ ràng.

Từ lúc xuyên qua đến cái thời không chưa biết đến này, nàng vẫn luôn phát sốt, thân thể này của nguyên chủ vẫn hoài sốt cao, nàng không hiểu tại sao mình lại xuyên qua tới nơi này thì lại bị ký ức xa lạ cưỡng bức truyền vào cùng việc sốt cao ập đến hành hạ nàng hồi lâu, đến đây hôn mê bốn năm này mới thanh tỉnh lại.

Cái thời đại này không tồn tại ở bất kỳ triều đại lịch sử được nhắc đến trong sách giáo khoa, nguyên chủ tên là Lâm Vân Hi, cùng tên nàng giống nhau, nhưng khác biệt chính là nàng là một tiểu tri thức đến từ thế kỷ 21, còn nguyên chủ lại là con gái của một gia đình nông dân ở thôn cây Liễu.

Mấy ngày nay, Lâm Vân Hi đại khái đã sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, cha nguyên chủ là Lâm Thành Long (trong bản convert ghi là Lâm Thanh Văn, mà mị đọc nội dung sau thì toàn ghi ca ca của nguyên chủ là Lâm Thanh Văn, nên mị sửa thành tên này luôn nha), là một người đọc sách, nhưng đọc được vài thập niên sách thánh hiền cũng chỉ khảo được cái đồng sinh, đến lúc mất đi cũng chưa khảo được cái danh tú tài, nhưng lại khiến cho gia tài cũng được tính giàu có trở thành trống trơn. Nương của nguyên chủ khi nàng còn nhỏ đã sớm buông tay nhân gian, hiện tại tiểu cô nương đều không nhớ rõ nương của nàng trông như thế nào.

Con nối dõi của Lâm Thành Long khá đơn bạc, chỉ có một trai một gái, trưởng tử Lâm Thanh Văn (bản convert ghi là Lâm Thành Long), cũng chính là đại ca của nguyên chủ, đã thành thân được tám năm, hiện tại có một trai hai gái, nguyên chủ vẫn luôn sống cùng ca ca và tẩu tử, tuy rằng nhà nghèo, nhưng cũng không chịu quá nhiều khổ.

Qua nhiều ngày như vậy, Lâm Vân Hi cũng không còn rối rắm vấn đề vì sao mình xuyên qua tới nơi này, từ trước đến nay nàng đều không tự làm khó chính mình, việc đã đến nước này thì chỉ có thể tới đâu hay tới đó, nghĩ cũng cũng không được gì.

"Nha, Vân Hi, muội đã tỉnh! Thật tốt quá, muội có biết đã hôn mê bao lâu rồi không, hù chết ta và ca ca muội". Trong lúc Vân Hi đang ngây người nhìn nóc nhà, liền nghe thấy một nữ nhân lớn giọng kêu lên, quay đầu nhìn lại, thấy tẩu tử Trương thị đang bưng cái chén vào.

"Tẩu tử.." Cố gắng nửa ngày mới kêu được hai chữ này, giọng giống như bị thứ gì lấp kín, rất khô khốc, phát ra âm thanh như là xé họng vậy.

"Ai u, tổ tông của ta ơi, muội đừng có nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi". Thấy nàng như muốn ngồi dậy, Trương thị liền đặt chén sang một bên, bước nhanh qua đây đè nàng lại. "Cảm ơn trời đất, cuối cùng muội cũng tỉnh, bệnh mới tốt lại, muội đừng có lộn xộn".

Trương thị là một phụ nhân có vóc dáng khỏe mạnh, thường làm việc nha nông nên sức lực rất lớn, thân thể nhỏ nhắn bệnh nặng mới khỏi của Lâm Vân Hi căn bản không phải là đối thủ của nàng, lập tức đã bị nàng nhét vào ổ chăn, Trương thị lại cẩn thận dịch dịch chăn xung quanh cho nàng, xác định không có gió lọt vào mới buông tay ra.

Trương thị trước xoa xoa hai tay lên áo bằng vải thô, sau đó đặt tay lên trên trán nàng, cảm giác không quá nóng, lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Đừng nói, Tôn đại phu khai dược này thật hiệu nghiệm, tới, Vân Hi, đem thuốc uống ngay đi, uống vào là cơ thể sẽ khỏe lại, đợi lát nữa tẩu sẽ làm món ngon để bồi bổ cho muội: .

Tôn đại phu là thầy thuốc duy nhất từ làng trên đến xóm dưới, người nông thôn thể chất đều khỏe mạnh, bệnh nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày hoặc ngủ một giấc là tốt rồi, rất ít khi thỉnh đại phu xem bệnh. Mấy ngày hôm trước, Lân Vân Hi đột nhiên sốt cao không giảm, Lâm Thanh Văn hoảng sợ, chạy nhanh mời Tôn đại phu đến xem bệnh, Tôn đại phu đến bắt mạch liền nói bệnh này hắn không trị được, kêu bọn họ chuẩn bị hậu sự, vừa nghe nói lời này, Lâm Thanh Văn liền quỳ xuống tại chỗ, một hai đòi hắn phải cứu cho được Lâm Vân Hi, Tôn đại phu bẩt đắc dĩ liền khai dược, không nghĩ tới người sắp bị sốt chết thế nhưng lại được cứu trở về rồi, Trương thị lúc này đối với Tôn đại phu là kính nể cùng cảm kích, chỉ là nàng không biết chính là Lâm Vân Hi chân chính đã chết, hiện tại là một linh hồn khác thay thế.

Chén thuốc đen như mực cùng vị đắng như hoàng liên, Lâm Vân Hi nhăn mũi uống một hơi hết sạch, tiếp nhận nước ấm mà Trương thị đưa qua uống mấy ngụm mới miễn cưỡng áp xuống vị đắng ngay đầu lưỡi.

Ngủ tiếp đi, tẩu đi nấu cơm, chờ tẩu nấu xong cơm sáng sẽ gọi muội". Xem nàng có tinh thần uống thuốc như vậy, Trương thị vô cùng cao hứng, có thể tự mình uống thuốc thì cách ngày khỏi bệnh sẽ không xa rồi.