Chương 20: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (20)

Tô Kình Hoán ngồi trong xe một mình, suy nghĩ hồi lâu.

Từ trước đến nay trong cuộc sống hay trong sự nghiệp đều xuôi gió xuôi nước, anh chưa từng vấp ngã trước bất cứ điều gì hay bất thua cứ ai, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hụt hẫng.

Ở Bạch Trà trên người, anh đã cảm nhận và biết được hai từ đả kích viết như thế nào.

Nếu người khác thực sự không hài lòng về anh, anh có thể sửa sai và tìm ra điểm không hài lòng của họ.

Nhưng có tình, đó lại là Bạch Trà cùng với những người bình thường không giống nhau.

Anh đã thật sự bị đả kích rất nặng.

Lặng lẽ lấy điện thoại di động ra hỏi người đại diện một vấn đề.

Người đại diện, "???"

Ba giây sau, người đại diện gọi điện thoại đến.

" Mẹ nó? cậu đang nghiêm túc sao??"

Tô Kình Hoán cho rằng vị hôn thê này, sẽ sớm từ bên người anh biến mất.

Khi lần đầu tiên nghe đến cái tên Bạch Trà, anh ấy không quan tâm đến nó.

Rốt cuộc, Tô Kình Hoán khác với những người khác.

Nói cho cô ấy biết sự thật ngay bây giờ?

Người đại diện: Mẹ nó mẹ nó? thật sự là đang yêu đương.

Đó là nói, cô ấy phải chuẩn bị ngay bây giờ, để một ngày nào đó Tô Kình Hoán bất ngờ công khai quan hệ, sẽ làm mình trở tay không kịp.

Người đại diện chưa nói hai lời đã cúp điện thoại.

Tô Kình Hoán, "???"

Anh hỏi người đại diện về kinh nghiệm theo đuổi một cô gái nhỏ, kết quả cái gì cũng chưa nói, liền cúp điện thoại?

Tô ảnh đế trong lòng một đoàn phức tạp, nhưng sau một thời gian ngắn, anh liền nghĩ thông.

Nếu người đại diện của anh có kinh nghiệm thì đã thoát ế từ lâu rồi, bây giờ cô ấy vẫn còn là cẩu độc thân.

Nghĩ theo cách này, anh cảm thấy tốt hơn nhiều.

Người nào đó quyết định, thừa dịp Bạch Trà để đến trường, anh sẽ lên mạng tìm kiếm các hướng dẫn để tiếp thêm kinh nghiệm.

Khi Bạch Trà đến trường, cô đối với mọi thứ đều hết sức tò mò.

Ở đây có rất nhiều thứ để xem hơn là ở nhà của Tô Kình Hoán.

Cô tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ.

Ấn theo ký ức đi tới ký túc xá của nguyên chủ.

Ký túc xá là một phòng bốn người, ngoài Bạch Trà ra còn có ba người khác, trùng hợp là Bạch Diên cũng ở chung với cô.

Bạch Diên lớn hơn cô một tuổi, theo lý là không nên ở cùng cô.

Tuy nhiên, Bạch Diên ôn nhu nói rằng: để thuận tiện chăm sóc cô, ngay khi ký túc xá của chị ta vào thời điểm đó không còn trống, Bạch Diên liền nộp đơn xin chuyển đến ký túc xá của Bạch Trà.

Sau đó, hai người bạn cùng phòng khác của Bạch Trà luôn như có như không bài xích cô.

Lúc đó, Bạch Trà còn không hiểu tại sao.

Bây giờ có vẻ như mọi thứ đã trở nên đặc biệt rõ ràng.

Bạch Diên cố tình cùng với hai người kia nói những đều không tốt về cô, dần dần, ngay cả các học sinh trong lớp, cũng bắt đầu xa lánh Bạch Trà.

Bởi vậy, Bạch Trà ở trong lớp coi như không có bạn.

Cô chớp chớp đôi mắt xinh xắn rồi đẩy cửa đi vào ký túc xá.

Cô nhìn thoáng qua giường của mình, Ân, cái giường tồi tệ nhất trong ký túc xá này, lúc đó Bạch Diên đã nói với Nguyên chủ chị ta giữ lại giường tốt nhất dành cho cô.

Chỉ có nguyên chủ là ngu ngốc mới tin điều đó.

Bạch Trà nheo mắt, ở đây cô không cảm thấy một chút thiện ý nào.

Vì vậy, bộ dáng ngoan ngoãn của cô cũng đã thu liễm vài phần, sau đó nụ cười trên mặt cũng biến mất, liền biến thành vẻ mặt vô biểu tình.

Cô bước vào kí túc xá, đi đến vị trí của mình, mới đem vali để hào.

Một giọng nói chói tai vang lên, "Bạch Trà! Tại sao Bạch Diên lại dời đi? có phải cô nói cái gì hay không?"

Bạch Trà nghe tiếng quay đầu lại, hai người đứng ở cửa tràn đầy ác ý.

Cô nhíu nhíu mày, không để ý đến bọn họ.

Lúc cô hạ mắt xuống, hệ thống đang phổ biến kiến thức bên tai cô.

[ Trà Trà, người bên trái mặc đồ trắng lớn lên đẹp một chút tên là Kiều Vi Vi, và người bên phải tên là Mạnh Đồng Diệp.]

" Ân."

Bạch Trà ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, nghiêm túc nói với Kiều Vi Vi, " Cô đẹp hơn so với cô ta."