Chương 1

Thành phố H sau những ngày nắng nóng cao độ thì cuối cùng cũng đã bước sang thu, trời bắt đầu đổ mưa nhiều như muốn trút hết lượng nước đã tích tụ trong suốt mùa hè oi ả. Trời mưa tuy làm thời tiết mát mẻ nhưng lại rất bẩn và ẩm ướt; lượng mưa lớn tới mức làm những con phố có đường ống thoát nước chất lượng không tốt ngập lụt, làm cho việc đi lại khó khăn hơn rất nhiều. Có nhiều hôm quãng đường 7 cây số từ nhà tới công ty đột ngột trở thành bể bơi tự nhiên khiến quần áo đang từ khô ráo lại trở thành giẻ lau ngấm nước.

Lưu lại phần văn kiện cuối cùng của tháng này đã hoàn thành vào máy tính, ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ chỉ 5h30 phút tan ca mà không muốn về. Vũ Mộc thở dài rồi nằm gục ra bàn.

- Sao thế?

Tổ trưởng soái ca ra khỏi phòng riêng, chuẩn bị ra về thấy dáng vẻ ỉu xìu buồn cười kia liền hỏi.

- Em không muốn về tí nào cả.

Cô mệt mỏi đáp.

- Hả, tới giờ tan làm được về mà còn muốn tăng ca à.

Anh chàng ngạc nhiên nhìn cái người mọi lần tới giờ tan ca là bao giờ cũng chuẩn bị về nhanh nhất cả phòng.

- Anh không thấy trời mưa sao?

Vũ Mộc chỉ chỉ ra ô cửa kính đang bị mưa tạt rửa xối xả.

- Trời mưa thì mặc áo mưa.

- Haha, anh không biết rồi tổ trưởng, đường về nhà cô ấy nằm trong tuyến đường bị lụt của thành phố ấy. Lần trước đến công ty mà cả người cô ấy như chui từ dưới cống lên ấy.

Chàng trai đeo kính ngồi cạnh bàn cô ngó đầu đưa ra đáp án hộ cô.

- À, anh nhớ rồi. Lúc ấy anh còn tưởng đấy là thời trang mới của cô ấy.

- Mưa cả tuần nay làm cho con bé ngày nào cũng như bánh đa ngấm nước ấy.

Chị gái xinh đẹp ngồi đối diện vừa cười nói vừa đứng lên sửa soạn lại đồ cho vào trong túi.

- Mọi người thì vui rồi, có khổ như em đâu. Nghĩ đến đoạn băng qua khu bể bơi tự nhiên ấy mà em muốn chết quá.

- Có cần anh xin sếp cho em tăng ca không?

- Thôi, em khó khăn lắm mới soạn xong toàn bộ hợp đồng sếp giao, không muốn lao lực thêm đâu.

Nghĩ tới lượng việc lúc tăng ca cả người cô lạnh run, cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng đành mếu máo đi về. Nhìn bộ dạng quyết tử của cô cả phòng lăn ra cười bò.

- Thôi về đi. Đi cẩn thận đấy.

- Vâng chị.

Chị gái đối diện nhẹ nhàng an ủi.

Nơi cô làm việc là một công ty lớn chuyên về kinh doanh thiết bị điện tử, cô là một trong mười người làm ở phòng kinh doanh. Tính ra năm nay đã gần ba mươi tuổi đầu, là nhân viên duy nhất chưa kết hôn ở trong phòng. Nhà cô ở thành phố P, trong nhà chỉ còn lại mình cô vì ba mẹ và em trai đã mất trong một tai nạn cách đây sáu năm cho nên việc kết hôn hay không không có ai giục cô cả.

Làm ở đây đã ba năm nên công việc cũng tính là thuận lợi trừ đôi lần bị boss lớn dày vò, quan hệ với đồng nghiệp cũng hài hòa bởi dù sao mục tiêu của cô cũng chỉ là ngày ngày trôi qua yên bình chứ không muốn nịnh bợ ai để thăng tiến.

Mấy tháng trước, sau bao ngày tháng tích cóp cuối cùng cô cũng đã mua được một căn hộ nhỏ ở khu tập thể V mới xây, chính thức có nhà của riêng mình. Tuy là cô gần như có được những thứ mình mong muốn nhưng sâu trong lòng vẫn luôn trống rỗng. Bởi vì cô độc. Bởi vì người thân không còn, chỉ còn lại một mình cô cô đơn. Không phải họ hàng không có, nhưng dù sao cũng không phải những người thân thiết nhất kia.

Mưa rơi nhỏ hơn buổi sáng, cảnh vật càng lúc càng tối dần. Thường ngày con đường tràn ngập mùi xăng và khói bụi thì nay bị gột rửa chỉ còn lại mùi mưa mát lạnh. Phương tiện di chuyển chủ yếu của cô là xe buýt bởi sự cố tai nạn xe kia khiến cô bị ám ảnh khi lái xe cho nên cô đã không chạm vào xe suốt mấy năm qua. Bến xe buýt đông nghẹt người: giờ tan tầm nên người đi làm, học sinh, sinh viên đủ cả đứng đợi xe đến. Nhìn một hồi chen lấn Vũ Mộc quyết định gọi taxi.

Chiếc xe taxi nhỏ băng qua con đường nước ngập mênh mông. Khổ nỗi đoạn ngập lớn nhất lại là còn một cây số nữa thì đến khu tập thể. Cô ngán ngẩm, đưa tiền cho tài xế rồi xuống đi bộ.

- Cô gái, cô định đi bộ à?

Bác tài thấy cô muốn trả tiền rồi đi bộ thì ngăn lại.

- Để bác lái vào cháu sợ bác vào tới nơi thì xe bị trục trặc mất.

Thấy cô thoải mái không có vấn đề gì với việc chưa chở đến nơi ông cũng an tâm hơn.

- Vậy đi cẩn thận nhé cô gái.

- Vâng, cháu cảm ơn bác.

Chiếc taxi rời đi thì Vũ Mộc cũng chậm rãi men theo con đường vỉa hè quen thuộc. Nhìn từng người vất vả mặc áo mua dắt xe máy đi trong nước về nhà mà thấy thương cảm. Nước tới ngang đùi thế này xe nào đi mà không chết máy.

- Ah.

Mải nhìn bọn họ không để ý thì chân cô đã hụt bước một cái, cả người rơi xuống nước. Nước chui vào mũi, họng làm cô khó thở không thôi. Lúc bị chìm trong nước mới nhớ ra sáng nay có nhìn thấy tin thông báo mọi người cẩn thận những cái cống đang mở ra để khai thông khi đi qua đoạn đường này.

Cô giãy dụa muốn tìm thứ gì đó bám vào để ngoi lên mà không được. Nước làm mắt cô cay rát không mở nổi, cả người cứ nặng nề rồi chìm xuống. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu là: Sao cô lại quên cách bơi chứ.