Chương 1: Cái đuôi nhỏ

Tống Miêu lần đầu tiên chú ý tới Thẩm Ngọc là vào một buổi chiều bình thường của học kỳ hai năm thứ hai cao trung.

Dưới cái nắng gắt của mùa hè, cô đi học về một mình như thường lệ, không ngờ lại gặp phải một đám côn đồ chặn đường.

Thẩm Ngọc đi ngang qua, giống như anh hùng từ trên trời rơi xuống, cứu Tống Miêu suýt chút nữa bị bắt nạt.

Kể từ đó, Tống Miêu luôn giữ anh trong lòng.

Cô hỏi bạn bè về sở thích của Thẩm Ngọc, gửi cho anh những hộp cơm tình yêu mỗi ngày.

Hỏi về nơi Thẩm Ngọc thường lui tới để "tình cờ" gặp được anh.

Tống Miêu đi theo phía sau anh như một cái đuôi nhỏ, nhưng vẫn không để lại dấu vết trong trái tim anh.

“Haizz!” Tống Miêu đỡ khuôn mặt tái nhợt non nớt khẽ thở dài.

Người bạn ngồi cùng bàn, Kim Thiến Thiến nói đùa: "Sao vậy, cậu lại nghĩ về cậu học sinh đẹp trai Thẩm Ngọc kia sao."

Tống Miêu bĩu môi, nhỏ giọng than thở "Mình theo đuổi cậu ấy lâu như vậy, cậu ấy ngay cả tên của mình cũng không nhớ, mỗi lần nhìn thấy mình đều phải hỏi mình là ai."

Kim Thiến Thiến cẩn thận nhìn Tống Miêu từ trên xuống dưới, nhìn vòng eo thon thả cùng bộ ngực phập phồng của cô bạn, lắc đầu nói nhỏ "Không phải chứ, nam nhân bình thường gặp qua cậu một lần, nhất định sẽ để lại ấn tượng khó phai."

Tống Miêu liếc cô một cái "Cớ sao lại vậy, cậu nói đi."

Kim Thiến Thiến lắc đầu "Không có việc gì, tan học rồi, chúng ta về nhà đi."

Tống Miêu như thường lệ đến trước cửa lớp Thẩm Ngọc đợi anh.

Bóng dáng xinh xắn của thiếu nữ tạo thành một cảnh tuyệt đẹp bên ngoài lớp học.

Nhìn bóng dáng cố chấp ngoài cửa, Thẩm Ngọc cảm thấy hơi đau đầu.

Anh nhớ đến Tống Miêu.

Chỉ vì anh đã cứu cô ấy một lần, cô liền gửi bữa trưa đặc biệt cho anh mỗi ngày, theo anh về nhà vào buổi chiều sau khi tan học, điều này thực sự khiến anh cảm thấy rất phiền.

Tống Miêu nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Thẩm Ngọc càng ngày càng gần, hai mắt sáng lên, vẫy tay với anh.

"Thẩm Ngọc, chúng ta cùng nhau về nhà đi."

Thẩm Ngọc ánh mắt xẹt qua khuôn mặt trắng nõn non nớt của người con gái, không nói một lời liền đi thẳng đến trước mặt cô.

Tống Miêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đeo cặp sách đi theo sau lưng anh.

Thẩm Ngọc sẽ tham gia một lớp nghệ thuật ngoại khóa.

Anh không thực sự thích vẽ tranh, chỉ là có người thích nó...

Tại cổng trường, cả hai gặp lão đại ở trường này Thịnh Lại Dương và bạn gái mới Tô Niệm của hắn.

Tô Niệm là bạn học mới chuyển đến trong học kỳ này, với phong thái lạnh lùng lại có chút yếu đuối, cô ấy trông giống như một nàng tiên dưới ánh trăng.

Học sinh trong trường đồn rằng lão đại Thịnh Lại Dương đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày hôm đó liền lập tức chia tay với bạn gái xinh đẹp để theo đuổi cô bạn học mới chuyển tới này.

Thẩm Ngọc nhìn thấy Tô Niệm ánh mắt sáng lên, thanh âm trong trẻo dễ nghe "Tô Niệm, đi thôi."

Cả hai cùng học chung một lớp ngoại khóa mỹ thuật, có vẻ như họ đã hẹn trước.

Thấy thái độ Thẩm Ngọc đối với Tô Niệm hoàn toàn khác biệt, Tống Miêu trong lòng có chút chua xót.

Cô mím môi, đi theo sau hai người họ.

Thịnh Lại Dương cũng như Tống Miêu, là hai bình dấm chua, hai mắt hắn gần như bốc hỏa khi nhìn Thẩm Ngọc.

Trong giờ học, Thịnh Lại Dương bá đạo trực tiếp ngồi xuống cạnh Tô Niệm.

Thẩm Ngọc kéo ghế sang một bên, ngồi vào một bàn khác.

Tống Miêu đặt cặp xuống, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc.

Dù ở tiết học nào, lúc nào cô cũng lơ mơ.

Tống Miêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, ngủ thϊếp đi lúc nào không rõ.

Khi cô tỉnh dậy, Tô Niệm và Thịnh Lại Dương đã biến mất.

Hai tay ôm đầu, cô vô thức hỏi "Thẩm Ngọc, hai người bọn họ đâu?"

Thẩm Ngọc hờ hững nhìn chằm chằm Tống Miêu “Buổi học kết thúc, Tô Niệm không được khỏe, họ rời đi trước rồi.”

“Cho nên cậu cố ý ở chỗ này chờ mình?” Tống Miêu lập tức lấy lại bình tĩnh.

Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm cô thật sâu, nói "Lần sau nếu còn ngủ, cậu liền ở chỗ này một mình đi."

Thấy Thẩm Ngọc không vui, Tống Miêu thu lại nụ cười xán lạn, không nói chuyện thêm nữa.