Chương 1.1: Hệ thống

[Đinh -- Hệ thống thợ thủ công 01 vì chủ nhân phục vụ]

[Đã xác định vị trí - Truyện cổ tích búp bê ấm áp]

[Kiểm định thế giới phù hợp --]

Cơ thể kề cận tử vong, Thích Triều dần dần không thể hô hấp, trước mắt một mảnh mơ hồ, ý thức hết sức hỗn loạn, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh điện tử cao thấp không rõ, chưa kịp phản ứng, ý thức hắn liền chìm vào bóng tối vô tận.

Thích Triều mất đi ý thức chẳng hề hay biết, âm thanh điện tử lạnh lùng lại vang lên.

[Đinh -- Cập nhật thông tin thế giới]

[Đang tải xuống vị diện Búp bê kinh dị u ám]

[Hiệp định bảo mật hệ thống đang khởi động --]

Bóng đêm dần bao phủ, trong ghế lô những thanh thiếu niên đang chơi đến hăng hái, tiếng hát lạc tông trộn lẫn tiếng trêu ghẹo của phụ nữ với đàn ông thật ồn ào, khó chịu.

Trong góc phòng, một người đàn ông ngồi một mình trong bóng tối, không ai đi qua quấy rầy, phảng phất tự tạo thành thế giới riêng.

Tóc hắn hơi xoăn, đôi mắt hơi cụp xuống, nhìn qua không dễ chọc, đường viền hàm sắc nét, đôi mắt nâu thâm sâu như là đang quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.

Ngay lúc này, một người đàn ông mặc áo hồng cổ chữ V, đáy mắt xanh đen, nhìn qua còn hư thận đi tới, ngồi bên cạnh hắn.

Người đàn ông áo cổ V uống một ngụm rượu, cầm trong tay hình như là một cái điều khiển từ xa, ái muội nói: "Không nghĩ tới người có chuẩn mực đạo đức trong vòng luẩn quẩn này, tiếng tăm lừng lẫy thế mà đối với phương diện kia có hứng thú."

"Cũng phải, búp bê nhỏ trong nhà ngài là cấp S, mùi vị kia hẳn không tồi."

Nói xong, trong đầu hắn hiện ra bộ dáng tinh xảo của búp bê nhỏ, liếʍ liếʍ môi, đột nhiên cảm thấy vị đại thiếu gia sinh ra hứng thú với việc kia không phải không có lý do.

Thích Triều liếc mắt một cái, nhích qua một bên, không có tiếp lời.

Xác thực mà nói, hắn căn bản không nghe hiểu người đàn ông đang này nói cái gì, bản thân hắn vừa mở mắt đã xuất hiện bên trong ghế lô rối loạn này, hiện giờ hắn còn đang hoang mang.

Cũng không thấy bóng dáng hệ thống, nếu không phải bởi vì trời xa đất lạ, đoán chừng Thích Triều đã chạy lấy người ngay lập tức.

Người đàn ông cũng không có để ý, hoặc là nói, hắn còn đắm chìm trong tin tức Thích đại thiếu gia chơi đùa so với hắn còn cởi mở hơn.

Ở trong vòng tròn này Thích thiếu là một truyền thuyết, cha là thủ phủ* ở Lam tinh, tính cách bản thân lại ôn hòa hữu lễ, học vấn xuất sắc, năng lực xuất chúng, từ nhỏ chính là tấm gương mẫu mực, đồng thời cũng là đối tượng kết hôn lý tưởng của nhóm con gái.

Người đàn ông áo cổ V là một tên quần áo lụa là, không ít lần bị ba mẹ lôi ra so sánh với Thích Triều, nhưng mà hiện tại, hắn nhịn không được cười nhạo một tiếng, giống như đứng ở điểm cao của đạo đức, lòng đầy đắc ý.

Cho dù có yêu bản thân như thế nào đi nữa, Thích thiếu cũng là người.

Từ trong túi hắn móc ra một đồ vật nho nhỏ trông tương tự như cái điều khiển từ xa, dường như tranh công mà hiến cho Thích Triều: "Thích thiếu, đồ vật ngài muốn tôi đã tìm tới cho ngài, ngài chỉ cần đặt thiết bị này vào khoang ngực của búp bê là được."

"Có cái này, cho dù búp bê có ngu ngơ đi nữa cũng phải mềm thành một bãi xuân, mặc người thưởng thức."

Người đàn ông nói xong cười ái muội, truyền cho hắn một ánh mắt thấu hiểu: "Nghe người khác nói dùng cái này rất sảng khoái."

Búp bê, thưởng thức, rất sảng khoái?

Đồ vật gì cơ?

Thích Triều nghe như thế nào cũng không hiểu, nhưng cũng nhận ra trong lời nói ẩn ý xấu, nói vậy cái đồ vật kia cũng không phải đồ gì tốt đẹp, hắn cũng không nói gì, cầm lấy thiết bị chưa tới ba tấc* (~10cm) kia.

Không biết có phải ảo giác hay không, lỗ tai Thích Triều loáng thoáng truyền đến tiếng điện tử, như là tiếng hệ thống xuất hiện lúc trước, vẻ mặt của hắn không thay đổi, tiếp tục nhìn vật kia trong tay.

Người đàn ông thấy thế, vô cùng đắc ý, thao thao bất tuyệt* nói tiếp: "Vật này là tôi ủy thác cho người đi chợ đen mua, Thích thiếu, ngài cũng đừng coi khinh nó, đồ vật này rất là khan hiếm..."

"Tiền tôi đã thanh toán?"

Thích Triều chợt đánh gãy lời nói của hắn, người đàn ông sửng sốt, gật gật đầu, giá trị thiết bị điều tiết búp bê cao cấp hơn một ngàn vạn tinh tú, hắn chỉ là một tên quần áo lụa là làm sao có tiền.

"Đã trả là được."

Người đàn ông còn đang cân nhắc ý tứ Thích thiếu, giây tiếp theo thì nghe thấy thiết bị điều tiết xa xỉ kêu răng rắc, thiết bị đã gãy thành 2 phần.

! ! ! Mấy ngàn vạn vậy mà biến mất?!

Thấy một màn như vậy, người đàn ông kinh ngạc tròng mắt cũng rơi xuống.

Mà người khởi xướng sắc mặt lại lạnh nhạt, căn bản dường như không quan tâm bản thân làm mất bao nhiêu tinh tệ, thậm chí còn thong thả nói với hắn: "Thật xin lỗi, tôi đi toilet trước."

"Được được, ngài đi thong thả." Người đàn ông hoảng hốt, chỉ biết gật đầu trả lời.

Mặt khác, Thích Triều cũng chả hề biết chính mình làm mất bao nhiêu tiền. Hắn tìm một góc yên lặng, thử lên tiếng nói: "Hệ thống, cậu có đó không?"

[Có]

Quả nhiên tiếng điện tử lúc nãy không phải ảo giác của mình.

Thích Triều thở phào nhẹ nhõm, cười cười: "May mà cậu đã đến, cậu cũng không biết tôi ngồi một mình ở trong ghế lô có bao nhiêu xấu hổ đâu."

Hệ thống trầm mặc một chút, theo nó thấy toàn bộ quá trình kí chủ hoàn toàn không có tí xấu hổ nào.

"Ngay thời điểm người kia tới, tôi thiếu chút nữa nghĩ mình sẽ bại lộ, thậm chí còn không dám động đậy, nói cũng không dám nói lung tung, thật là hù chết bố..."

Thích Triều không có một chút tự giác, còn thao thao bất tuyệt nói một đống chuyện vô nghĩa, cố gắng đắp nặn bản thân thành tiểu đáng thương bơ vơ không nơi nương tựa.

Hệ thống là nhân viên mới của tống cục thợ chế tác, lần đầu tiên công tác ở bên ngoài thì gặp biến cố, vốn dĩ rất căng thẳng, đặc biệt khi nhìn đến kí chủ bẻ gãy thiết bị điều tiết, nó liền cảm thấy mình xong đời, kí chủ đúng là kẻ thích chọc rắc rối.

Nhưng cùng Thích Triều giao lưu một hồi, hệ thống cũng từ từ bình tĩnh lại, kẻ chọc rắc rối chân chính sẽ không lảm nhảm như này, nó còn có thể tiếp tục không chế toàn cục!

Hệ thống lạnh lùng mà chấm dứt đề tài, dựa theo sổ tay quy trình tiến hành giao tiếp yêu cầu: [Xin hỏi ký chủ có muốn tiếp nhận kí ức của nguyên thân hay không.]

Còn chưa nói xong thì bị đánh gãy, Thích Triều cũng không có không vui, ngược lại còn hăng hái gật gật đầu.

[Đinh -- Đang truyền ký ức]

Vừa dứt lời, hình ảnh một cặp đôi xa lạ chợt lóe lên trong đầu Thích Triều, hắn mệt mỏi dựa vào vách tường, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt, rõ ràng đang đau đớn tột cùng.

Truyền ký ức phải là không có đau đớn, mắt thấy tình huống kí chủ có chút không đúng, hệ thống vội vàng lật lại sổ tay nhân viên, lại tìm không thấy biện pháp giải quyết, ở một bên gấp đến độ xoay quanh.

[Kí chủ, ngài như thế nào rồi, không đúng, truyền kí ức sao mà đau chứ?!]

[Tôi muốn báo cáo lên tổng cục, hiện tại kí chủ ngài cảm thấy khó chịu chỗ nào?]

Không biết qua bao lâu, cuối cùng kí chủ cũng yên ổn trở lại, hệ thống vui vẻ, vội vàng muốn hỏi tình huống kí chủ, lại thấy vẻ mặt của kí chủ bèn ngậm miệng lại.

Tính tình Thích Triều tốt, lúc nào cũng cười, mặc dù trông hung dữ, nhưng lại rất dễ gần, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hệ thống đang lo lắng có thể thả lỏng.

Nhưng Thích Triều lúc này, hoàn toàn không có bộ dạng cà lơ phất phơ nhả cợt đối với hệ thống lúc trước, rõ ràng hiện tại khóe miệng của hắn hơi cong lên, nhưng lại làm người ta liên tưởng đến ác quỷ đến từ địa ngục, quanh thân phảng phất hắc khí bao vây, làm người khác không ngừng sợ hãi.

Hệ thống run bần bật nhìn kí chủ rời khỏi hội sở với ánh mắt tàn bạo, thuần thục điều khiển phi hành khí, không biết đi nơi nào, chỉ đơn giản nhìn tư thế kia, giống như là muốn đi tìm kẻ thù gϊếŧ cha của mình.