Chương 10: Xem phim cùng chú a

"Chú ơi chú, Kiều Kiều rất nhớ chú!"

Đay không phải lời nói dối, lần chia ly này là lần xa cách lâu nhất của hai người trong mười năm. Mấy tháng nay, đều chỉ có thể dựa vào thỉnh thoảng gọi video WeChat để duy trì liên lạc.

Sở Mân Thâm dùng thời gian mười năm tưới tắm cho hoa hồng nhỏ của hắn, lặng lẽ thấm nhuần mọi vật, đi vào trong lòng Sở Kiều.

Mười năm này, hệ thống cũng rất ít lên tiếng, có đôi khi Sở Kiều đều đã quên mất sự tồn tại của nhiệm vụ.

Cô cảm thấy mình chính là một cô gái bình thường được nuông chiều từ nhỏ.

Cô không có cha mẹ, lại có một người chú rất yêu cô, rất thương cô.

Chỉ là cô đối với người chú này, có ý tưởng không an phận.

Sở Mân Thâm dùng đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa đôi má trắng nõn mềm mại của Sở Kiều, chọc Sở Kiều cười khanh khách không ngớt.

Lần này là hắn chủ động xin ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Bởi vì, hắn cảm thấy bản thân có chút không thể kìm chế được con thú đang điên cuồng trong lòng hắn.

Có lẽ sau khi tách khỏi Kiều Kiều tách một thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Vì nghĩ như vậy, hắn nhẫn tâm chia ly với cô gái nhỏ nhà mình hơn nửa năm trời.

Nhưng hắn không nghĩ tới, dù có đè nén suy nghĩ của mình, nhưng nỗi nhớ nhung lại không cách nào đè nén, như cỏ dại mọc tràn trong tim hắn.

"Cộm chết người rồi, chú hai thối!" Sở Kiều bị vết chai xoa đến khuôn mặt ngứa ngáy, cười hì hì vươn tay sờ sờ mặt Sở Mân Thâm, giục, "Nhanh đi sửa sang lại đi, mấy tháng không gặp, chú sắp thành dã nhân luôn rồi!"

Sở Mân Thâm hai mắt đầy ý cười, dùng cánh mũi cứng rắn của mình đỉnh đỉnh chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của Sở Kiều, "Mấy tháng không gặp, miệng lưỡi Kiều Kiều sắc bén không ít."

Sở Kiều nhe răng, lộ ra cái răng nhỏ đáng yêu, làm bộ muốn cắn hắn.

Sở Mân Thâm cười thả Sở Kiều xuống, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, "Nhanh nấu cơm đi, tiểu quản gia, canh sắp khét cả rồi."

"Nha! Thật sao! Sao chú không nói sớm!"

Sở Kiều quay đầu nhìn vào trong nồi, luống cuống tay chân tắt lửa.

Sở Mân Thâm nằm cũng trúng đạn, bất đắc dĩ đi về phía phòng tắm rửa mặt.

Cả hai có một bữa tối thịnh soạn.

Sở Mân Thâm dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng tiếu lệ của Sở Kiều đang rửa chén bát trong phòng bếp, nghĩ thầm, mình vốn tính dưỡng Kiều Kiều thành một tiểu công chúa nũng nịu, sao bây giờ lại dưỡng thành tiểu quản gia hiền huệ rồi?

Tuổi còn nhỏ, xử lý chuyện trong nhà gọn gàng còn không nói, cơm còn nấu ngon như vậy.

"Kiều Kiều, để chú rửa, cháu mau đi làm bài tập đi."

Sở Mân Thâm xắn tay áo sơmi, tiến tới trước.

"Ai nha, chú à, chú đừng quấy rối, cháu sắp rửa xong rồi." Sở Kiều vươn bàn tay ướt tay chống lại cánh tay dài của hắn, cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn.

Cô vừa lau bàn, vừa nói bâng quơ.

"Hơn nữa chú có vận khí tốt, hôm nay vừa lúc bọn cháu không bài tập! Bổn đại tiểu thư có thể bồi chú xem phim!"

Sở Mân Thâm không thích chơi game, thỉnh thoảng có đủ thời gian, hắn sẽ xem một vài bộ phim quân sự giải khuây, bất quá điều này đều là có thể có cũng có thể không. Còn Sở Kiều rất thích xem phim, khi còn nhỏ cô thường nhờ Sở Mân Thâm thuê một vài bộ phim hoạt hình, phim hài về xem, lớn hơn chút Sở Mân Thâm mua cho một chiếc máy tính, cuối tuần sẽ tải vài bộ phim bom tấn về xem.

"Được được được, vậy cảm tạ đại tiểu thư đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ, bồi tiểu nhân xem phim."

Sở Mân Thâm thập phần phối hợp, am hiểu sâu cách dỗ dành người ta. Đương nhiên, người được dỗ dành, chỉ giới hạn ở cô gái nhỏ nhà mình, ngày thường ở bên ngoài, hắn từ trước đến nay ít khi nói cười.

"Xem phim gì? " Sở Mân Thâm bật máy tính, kết nối với TV.

"Ừm, hai ngày trước cháu nghe các nam sinh trong lớp cháu bảo có một bộ phim mới rất hay, nên cháu tải về rồi, hình như là phim kháng chiến chống Nhật ~"

Sở Kiều lục lọi đồ ăn vặt, giả bộ tự nhiên nói.

Thật xin lỗi, các vị bạn học, cô thầm xin lỗi trong lòng, mượn tên tuổi các cậu dùng một chút.

Đêm nay, cô chuẩn bị bắt đầu chính thức công lược chú hai cứng nhắc nhà mình!

Kể từ sau lần Play phòng tắm mười năm trước kia, Sở Mân Thâm liền trở về bộ dáng cứng nhắc cấm dục như cũ.

Đối với cô ngàn y vạn thuận, vạn phần nuông chiều, nhưng không bao giờ bị lay động nữa. Cho dù sau này tắm rửa cho cô mấy năm, lại cùng chung chăn gối lâu như vậy, cô cũng chưa bao giờ lại nhìn thấy hắn mất khống chế lần nữa.

Hắn chặt chẽ nắm giữ khoảng cách giữa hai người, tùy ý Sở Kiều thả thính như thế nào, hắn cũng không hề có nửa phần vượt quá quy tắc, chỉ nguyện làm một người chú tốt.

Khiến Sở Kiều tức giận đến ngứa răng.

Nếu không phải một lần nọ nửa đêm cô đi WC, trộm nghe được Sở Mân Thâm tự loát lúc cầm lòng không đậu buột miệng thốt lên tiếng "Kiều Kiều", cô đã cho rằng người này đối với cô không hề có cảm giác!

Hừ!

Muộn tao! Cứng nhắc! Đại ngu ngốc!

Xứng đáng độc thân!

Kéo dây váy ra một chút, Sở Kiều nhìn nhìn hai cái bánh bao nhỏ của mình đã bắt đầu phồng lên, âm thầm cổ vũ.

Cố lên cố lên, Sở Kiều kiều! Hãy lấy ra dũng khí không biết xấu hổ của mày đi!

Đêm nay phải hạ gục người này!

------

Chà, đó là phim gì vậy, chà!