TG3 Chương 32: Hồi ức

Hạ Tư Niên ra sức để Sở Kiều lĩnh hội một lần cái gì gọi là "Không gần nữ sắc, chỉ gần em", Sở Kiều xụi lơ trên sô pha, thực hối hận mình lúc trước vui sướиɠ khi người gặp họa.

Chờ hai người hồ nháo xong, đồ ăn đã sớm lạnh. Hạ Tư Niên chịu thương chịu khó hâm nóng lại thức ăn, hai người mới giải quyết xong cơm tối.

Sau bữa ăn, Hạ Tư Niên rốt cuộc thu xếp công việc bớt chút thì giờ, ôm Sở Kiều lướt Weibo.

"Trên Internet có nhiều anh hùng bàn phím và bình xịt lắm."

Hạ Tư Niên nhìn những ác ý phỏng đoán Sở Kiều lăng xê, chau mày.

Sở Kiều dùng ngón tay vuốt phẳng đôi mày của chàng trai, không quá để ý, "Tâm thế nào thì nhìn đời thế ấy."

Hạ Tư Niên gật gật đầu. Mèo con của hắn, kỳ thật hiểu được rất nhiều chuyện.

"Kiều Kiều... Những đạo lý này... Là ai dạy em?"

Mấy năm nay, em đã sống thế nào?

Thân thể Sở Kiều có chút cương lại, nhưng cô biết sớm muộn gì cái đề tài này cũng sẽ bày ra trước mặt hai người.

"Lúc ấy..." Sở Kiều cầm tay Hạ Tư Niên, chậm rãi nhớ lại.

Cô vốn định chờ ở đâu đó gần bệnh viện, đợi Hạ Tư Niên tốt lên, đợi bố mẹ hắn tìm tới, rồi cùng hắn về nhà.

Mỗi đêm cô đều lẻn vào, cho hắn uống máu mình để vết thương của hắn mau lành hơn.

Đây là ký ức truyền thừa có được sau khi cô thức tỉnh. Máu của cô có thể chữa lành vết thương.

Nhưng khi đó chỉ là lần đầu tiên thức tỉnh.

Nếu như dựa theo sự trưởng thành bình thường của tộc Miêu Yêu, ở lần thứ ba sau khi thức tỉnh cô mới có thể huyễn hóa thành người.

Nhưng linh hồn của Sở Kiều vốn không thuộc về giới này, sau khi xuyên qua hai thế giới, linh hồn của cô cường đại hơn rất nhiều so với Yêu linh bình thường, chính vì thế nên mới có thể trực tiếp biến thân sau lần thức tỉnh đầu tiên.

Tuy nhiên, cô đã lạm dụng sức mạnh của lần thức tỉnh này, mỗi lần biến thân sẽ tiêu hao rất nhiều yêu khí của bản thân, việc truyền máu của mình cho người khác thậm chí còn làm cạn kiệt linh lực trời sinh vốn đã không nhiều của cô.

Mỗi lần biến thân, cơ thể cô điều nhỏ hơn so với trước, về sau, cô đã từ hai mươi tuổi khi lần đầu tiên biến thân trở thành một cô bé bảy tám tuổi.

Có một đêm, khi cô định rời khỏi qua cánh cửa sổ, thì đột nhiên bị choáng váng cả đầu, ngã thẳng xuống khỏi bệ cửa sổ.

Máu tươi tràn ra, cô cảm thấy xương cốt toàn thân mình như sắp vỡ thành từng mảnh.

Sở Kiều mơ mơ màng màng, cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ. Thì trong bóng đêm, lại có một thân ảnh ưu nhã chậm rãi đi về phía cô, ôm cô lên.

"Khi đó. . . em cũng bị thương một chút." Sở Kiều không đề cập đến việc cô đã cứu Hạ Tư Niên, cô sợ Hạ Tư Niên truy cứu tới cùng sẽ áy náy, "Vừa vặn em được cô phát hiện, mang về nhà."

Người cứu cô là một trong mấy vị tiền bối đã tu thành Yêu Anh còn sót lại của tộc Miêu yêu hiện giờ, Nguyệt phu nhân. Hình người của Nguyệt phu nhân là một người phụ nữ có dáng người duyên dáng, nhưng khí tức lại thâm trầm tối tâm. Cô ấy giống như một nữ vương, tất cả các con mèo ở M thị đều thuộc về cô ấy, tất nhiên nhất cử nhất động của một con Miêu yêu nho nhỏ như Sở Kiều cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.

""Tuy nói mèo có chín cái mạng, nhưng những cái mạng này cũng không phải vô duyên vô cớ mà có.""

"Cái đuôi của ngưoi còn chưa mọc đủ, cứ thế mà hồ nháo, còn dùng máu cứu người."

"Nếu ta không cứu ngươi, mạng này của ngươi sẽ mất, không còn gì cả."

Sở Kiều không tiếc nuối chuyện mình vốn nên có 9 cái mạng, Hạ Tư Niên không thể chết được, cô cũng không muốn hắn chết.

Cho nên rất đáng giá. Cô không hối hận.

"Sau đó, em liền ở lại nhà cô," Nguyệt phu nhân vốn có thể làm lão tổ tông, nhưng cô ấy không muốn bị người ta gọi là lão, trong Huyết mạch của Sở Kiều lại xác thực có một tia liên hệ với cô ấy, nên dứt khoát bảo Sở Kiều gọi cô ấy là Cô, "Cô. . . không thích nhân loại cho lắm. . . cho nên, mấy năm nay em không có cơ hội ra ngoài tìm anh."

Cô bị thương dưỡng rất nhiều năm, nhưng thân thể lại không lớn lên, vẫn dừng lại ở thời niên ấu, ngay cả linh lực cũng yếu đến đáng thương.

Nguyệt phu nhân đã dưỡng cô trong một thời gian dài, xem cô như người thân. Nhưng cô ấy cực kỳ hận nam nhân nhân loại, không cho phép Sở Kiều rời khỏi kết giới mà cô đã thiết lập trong trang viên để đi đến thế giới loài người một lần nữa.

Sở Kiều vụиɠ ŧяộʍ suy đoán trong lòng, hẳn là cô ấy đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm.

"Sau đó. . . Sau đó cuối cùng em cũng tu luyện tốt hơn một chút, liền lẻn ra ngoài tìm anh."

Sở Kiều thừa lúc Nguyệt phu nhân bế quan, trộm phá vỡ kết giới chạy ra ngoài, cô chỉ hi vọng lão tổ tông đừng tìm đến đây nhanh như vậy.

"Nguy rồi!"

Sở Kiều vỗ đùi, nhớ tới chủ đề hot trên Weibo hôm nay.

Cô của cô tuy rằng chán ghét nam nhân loại, nhưng sinh mệnh Miêu yêu kéo dài, dù sao cũng phải tìm chút vui vẻ, bát quái giải trí của thế giới loài người không phải vui hơn nhiều so với thế giới của loài mèo sao?

Vì vậy, cuộc sống xã hội của Cô cô không thể nói là không phong phú. Ngay cả Weibo cũng là do cô ấy dạy.

"Nguy rồi! Nguy rồi! Khẳng định cô ấy đã thấy được rồi!"

Sở Kiều ngồi dậy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

"Sao vậy? Thấy cái gì?" Hạ Tư Niên đuổi kịp mạch não của mèo con, "Ý em là Cô em đã nhìn thấy video kia?"

Sở Kiều gật đầu, "Cô cô cô, cô khẳng định sẽ gϊếŧ qua đây!"

"A Niên A Niên, anh mau trốn đi." Sở Kiều đẩy Hạ Tư Niên vào phòng ngủ, "Nếu cô ấy nhìn thấy em ở cùng anh, anh liền thảm rồi! Ai nha, em phải nghĩ cách bảo vệ cái mạng nhỏ của anh thôi!"

Mà ngay tại thời điểm đó, cửa sổ phòng khách cách bị một cơn gió vô hình mở ra, một bóng đen từ ngoài cửa sổ mà vào.