TG3 Chương 33: Nguyệt phu nhân

Sở Kiều không kịp giấu Hạ Tư Niên, chỉ có thể ngăn chàng trai ở phía sau.

"Hì hì, cô . . . Cô mẫu . . ."

Sở Kiều nhìn một con mèo đen đột nhiên xuất hiện trên bàn trà, cứng ngắc chào hỏi với nó.

Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, con mèo đen mắt xanh biêng biếc lạnh lẽo trừng mắt liếc Sở Kiều một cái, miệng phun ra tiếng người.

"Có tiến bộ a, tiểu Kiều Kiều?"

"Cháu còn dám lén chạy ra ngoài sau lưng ta?"

Con mèo đen kia vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng nhảy xuống bàn trà, đi đến trước mặt Sở Kiều.

"Chỉ vì. . .một gã đàn ông?"

"Lại còn là. . . tên đàn ông năm đó đã hại cháu thành như thế?"

Sở Kiều lắc đầu, muốn lui về phía sau, nhưng lại chạm đến khuôn ngực rộng lớn của Hạ Tư Niên.

Hạ Tư Niên đỡ lấy hai tay cô, cất bước đi đến bên cạnh Sở Kiều nắm lấy tay cô, không chút hoảng sợ về việc có thêm một con mèo nói tiếng người ở trong phòng.

Lúc trước bị kinh hách đã đủ rồi, hiện tại hắn sớm đã bình tĩnh.

"Chào cô, Nguyệt phu nhân." Hạ Tư Niên lễ phép chào hỏi. Sở Kiều vừa nhắc tới vị cô cô này của cô rất yêu cái đẹp, nên không thể xưng là lão, những người bên dưới đều tôn xưng cô ấy là "Nguyệt phu nhân".

"Cháu là Hạ Tư Niên, cảm ơn ngài đã chiếu cố Kiều Kiều lâu như vậy."

Hắn lên tiếng, ngữ khí lại hợp lý mà quy Sở Kiều thành vật thuộc về hắn.

Nguyệt phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn tên nhân loại đã bắt cóc cháu gái nhỏ của mình, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, bà hiếm khi lại ngây người.

Hạ Tư Niên tiếp tục mở miệng, "Không biết ngài nói... " năm đó hại Kiều Kiều thành như vậy "... Là có ý gì?"

Hắn rất để ý.

Sau vài giây hoảng hốt, mèo đen liền lấy lại tinh thần.

Cô ấy cong khóe miệng lên, khuôn mặt mèo đang cười nhìn qua có chút thấm người, "Ồ, Kiều Kiều không nói cho ngươi biết sao? Năm đó lúc ta tìm thấy nó là cái bộ dạng gì?"

Sở Kiều mắt thấy sắp không kéo được, vội vàng "vụt" một tiếng biến trở về bộ dáng mèo Ragdoll trắng, nhào về phía mèo đen, miệng kêu "Meo meo", đè con mèo đen xuống đất.

Hai con mèo cứ như vậy ở trên sàn gỗ ẩu đả, Hạ Tư Niên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bật cười.

Tiểu Kiều Kiều của hắn, không cần phải hoạt bát thế chứ?

Mèo đen nhanh chóng ‘trấn áp’ mèo trắng, Hạ Tư Niên vội vàng ngồi xổm xuống ôm Sở Kiều lên, đồng thời ra hiệu cho Nguyệt phu nhân ngồi xuống nói chuyện.

Trong miệng Sở Kiều còn đang "meo meo" , hình như cô đang trao đổi với con mèo đen bằng ngôn ngữ Miêu tộc. Hạ Tư Niên mới đầu nghe vào trong tai, tưởng đó là tiếng mèo kêu bình thường, nhưng sau đó cẩn thận ngưng thần, thế nhưng dần dần có thể nghe hiểu!

"Cô mẫu, ngài đừng nói ra! Khi đó là do cháu không cẩn thận ngã xuống. Nếu ngài nói ra, không phải vô duyên vô cớ khiến A Niên thương tâm sao ~"

"Ồ, cháu không cẩn thận? Không cẩn thận đến suýt nữa mất mạng?"

"Cái này... Không phải cháu còn có một mạng sao ~"

"Cháu rõ ràng có thể có chín cái mạng! Huống hồ vì sao không cẩn thận? Còn không phải cháu tự tiện đút tinh huyết cho tên tiểu tử thúi này sao! "

"Ai nha, đó là vì khi đó anh ấy bị thương mà..."

"Cái gì mà mất mạng? Tinh huyết gì?"

Sở Kiều còn đang vội vàng dùng Miêu ngữ tranh luận cùng Nguyệt phu nhân, kết quả bất thình lình nghe được Hạ Tư Niên xen vào.

"Meo meo meo?" Ơ, mình không nói tiếng người mà??!

Sở Kiều ngạc nhiên.

"Hừ," Ngược lại Nguyệt phu nhân, lập tức nói ra nguyên nhân, "Các ngươi giao hoan rồi?"

Tuy là câu hỏi, nhưng khẩu khí lại thập phần chắc chắn.

Sở Kiều xấu hổ, Hạ Tư Niên vuốt ve bộ lông mềm mại trên đầu mèo con, gật đầu thừa nhận.

"Đúng vậy."

"Cháu thích Kiều Kiều, cháu muốn ở bên em ấy. Dù em ấy là người hay mèo. "

Nguyệt phu nhân nhìn Hạ Tư Niên, khuôn mặt trước mắt ẩn ẩn trùng lắp với bóng người trong kí ức. Đã từng có một người, cũng kiên định và thâm tình như thế.

"Ha, nhân loại," cô ấy cười lạnh, "Các ngươi am hiểu nhất chính là hoa ngôn xảo ngữ, mê hoặc nhân tâm."

"Cái gọi là thích, cái gọi là yêu."

"Tất cả chỉ là dối trá! Không đáng tin tưởng!"

Lời nói của Hạ Tư Niên dường như đã chạm đến hồi ức không tốt của Nguyệt phu nhân, oán khí của cô ấy gần như có thể hóa thành thực thể, tấn công chàng trai.

Sở Kiều nâng chân trước lên, vận chuyển yêu lực để ngăn chặn oán khí không khác gì công kích, miệng hô to tên Nguyệt phu nhân.

Người cô mẫu này của cô, tuy thực lực cường đại, nhưng đã từng bị ám thương, nếu gặp phải chuyện kí©h thí©ɧ cô ấy, liền rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Nguyệt phu nhân thần trí cường đại, nhanh chóng thu hồi khí tức. Sau đó trong chớp mắt liền huyễn hóa thành hình người, mặc một thân liền quần màu đen ngồi trên sô pha,thoạt nhìn chính là một nữ nhân thành thục tao nhã.

"...Xin lỗi," Nguyệt phu nhân niết niết mũi, tỏ vẻ áy náy đối với công kích vừa rồi, "Ngươi trông quá giống một người quen cũ của ta..."

Mà Hạ Tư Niên nhìn thấy bộ dáng hình người của Nguyệt phu nhân lúc này, vốn là lần đầu tiên gặp, lại có chút quen mắt khó hiểu.

Sự quen mắt này vừa thoáng qua, thì Hạ Tư Niên lại lần nữa bắt lấy từ vừa nghe được, liền hỏi.

"Có thể xin ngài nói cho cháu biết, rốt cuộc năm đó chuyện gì đã xảy ra với Kiều Kiều?"

Sở Kiều bị hắn cường ngạnh ôm vào trong lòng. Mắt thấy đại thế đã mất, không khỏi héo đi.