TG1: Chú hai quân nhân đẩy ngã tôi

Sở Kiều chớp chớp mắt, nhìn tiểu nhân nhi trong gương cũng chớp chớp hàng mi dày đậm, nghĩ thầm, thì ta lai tất cả đều là sự thật

Mặc kệ cô là nhân vật trong sách, hay cô thật sự đã xuyên qua.

Cô đã là một "Sở Kiều" khác.

Sở Kiều này không giống cô, có cha mẹ yêu thương, từ nhỏ đã sống như một nàng công chúa.

Nhưng máy bay chở cha mẹ gặp rủi ro, bỏ lại một mình cô.

Dựa theo hệ thống 419 giải thích, cô trói định hệ thống nɧu͙© ɖu͙©, xuyên qua là thế giới thịt văn. Những thế giới này được hình thành dưới ngòi bút của tác giả, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không ổn định.

Nhiệm vụ của cô là làm nữ phụ nghịch tập thành công, cho nên cần phải đá bay nữ chính, công lược nam chính, phương thức công lược hệ thống đã nhắc nhở qua —— tiếp xúc thân thể.

【419, cậu ra đây! Cậu nói cho tôi biết, thân thể này chỉ mới 5 tuổi! Cậu muốn tôi làm sao cùng nam chính trao đổi thể dịch!! 】

Sở Kiều phát điên.

Làm một cẩu độc thân ngay cả bạn trai còn chưa có, tuy rằng ngẫu nhiên cô cũng sẽ ở ban đên tịch mịch, mơ tưởng muốn láy máy bay, lén lút đọc truyện người lớn gì đó, nhưng ngay cả gậy an ủi cũng chưa từng mua, càng không cần phải nói tới tự mình thực tiễn.

【 ký chủ không cần gấp gáp, phương thức trao đổi thể dịch trao đổi cùng tiếp xúc thân thể có rất nhiều loại, tỷ như hôn môi, khẩu giao... 】

Âm thanh lạnh như băng tiếp tục noi, Sở Kiều càng nghe mặt càng đỏ, vội vàng kêu dừng.

【STOP! Ban ngày ban mặt, không cần ở ta trong đầu lái xe! 】

Sở Kiều dùng những ngón tay ngắn ngủn xoa xoa đầu, đến đâu hay đến đấy đi.

Nếu cô đã quyết định, thì sẽ không hối hận.

Tất cả chỉ là nhiệm vụ. Cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, tự nhủ mình phải thanh tỉnh.

Nhận được bản tóm tắt thế giới ban đầu do hệ thống cung cấp, Sở Kiều có chút vô ngữ,

Thế giới này là căn cứ vào một quyển tiểu thuyết có tên《 Chú hai quân nhân theo đuổi tôi》, toàn văn đều đủ loại cảnh tượng thịt văn của nữ chính tiểu kiều hoa bị nam chính thân cường thể tráng đẩy ngã.

Cái hố lộ liễu thế này, bình thường cô còn ngại nhảy nữa là.

Nhanh chóng xem xong, Sở Kiều chỉ nhớ kỹ tên và thân phận của nam nữ chính, hiện tại đối với việc bản thân sắp có khả năng gặp phải đủ loại cảnh play như trong sách cô tuyệt không muốn nghiên cứu sâu, thế nên bịt tai trộm chuông xem nhẹ.

Nữ chính tên Lý Mộng Nhi, nam chính kêu Sở Mân Thâm. Hai người biết nhau vào lúc huấn luyện quân sự khi nữ chính lên cao trung, quân nhân huấn luyện viên soái khí cùng nữ sinh xinh đẹp yêu kiều, lau súng cướp cò, cực kỳ khoái hoạt.

Trong sách Sở Kiều lại là cô cháu gái của nam chính, bởi vì cha mẹ qua đời nên được người chú Sở Mân Thâm thu dưỡng, trong lòng mang một tình yêu dị dạng đối với Sở Mân Thâm, quấy rối hai người khắp nơi, cứ thường xuyên qua lại, ngược lại càng làm nổi bật sự thiện lương hào phóng của Lý Mộng Nhi, Sở Mân Thâm dần dần bất mãn với Sở Kiều, đối với Lý Mộng Nhi ngày càng khuynh tâm.

Sở Kiều còn đang điên cuồng phun tào quyển tiểu thuyết rách nát này trong lòng, liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Cô bước vội ra cửa, liền thấy bảo mẫu đã nhanh tay mở cửa trước.

Kế thừa ký ức của nhân vật, Sở Kiều biết rõ, ngày hôm qua vốn phải là ngày cha mẹ cô trở về từ nước ngoài, nhưng cô đợi cả đêm, cũng không đợi được người.

Bởi vì, cha mẹ cô, đã qua đời trong một tai nạn trên không.

Mà cô, vẫn chưa biết chuyện, còn đang ngây ngốc ở trong nhà chờ đợi.

"Ba mẹ!"

Sở Kiều còn chưa nhìn thấy người đã hô lớn.

Người tới nghe được câu này, trên gương mặt cương nghị khó nén đau xót, hắn buông hành lý trong tay xuống, bàn tay to lớn vươn tới ôm Sở Kiều lên.

"Kiều Kiều, là chú hai."

Sở Kiều nhìn về phía người đàn ông.

Đôi mày kiếm rậm, sống mũi cao thẳng, trên gương mặt soái khí nhuốm đầy vẻ phong trần mệt mỏi, một đôi mắt lúc này tràn đầy tơ máu.

Đây là nam chính, Sở Mân Thâm.

Hẳn là hắn đã nghe được tin tức anh trai cùng chị dâu qua đời, vội vàng chạy tới đây.

"Chú hai!" Sở Kiều mềm mại cười, ôm lấy hắn.

"Chú hai, Kiều Kiều rất nhớ chú, đã lâu rồi chú không tới thăm Kiều Kiều!" Trong trí nhớ, lần cuối cùng Sở Kiềunhìn thấy người chú này đã là một năm trước. Sở Mân Thâm hàng năm ở trong bộ đội, rất ít khi về nhà.

"Sao hôm nay chú hai lại tới đây, chú trở về cùng ba mẹ cháu sao?"

"...Kiều Kiều..."

"Ba mẹ cháu, bọn họ... Bọn họ..."

Sở Mân Thâm là một đại nam nhân làm việc quyết đoán, lúc này lại không biết nên mở miệng thế nào mới có thể không làm tổn thương đứa bé nho nhỏ trong lòng mình.

"Vâng? Bọn họ thì làm sao ạ?"

Sở Kiều giãy giụa muốn xuống, ló đầu nhìn ra ngoài cửa, muốn nhìn xem có phải ba mẹ đang núp ở cửa hay không.

Sở Mân Thâm cảm thấy cổ họng mình bị tắc nghẽn, gắt gao ôm chặt Sở Kiều, "Bọn họ đi đến nơi rất xa, đến bây giờ vẫn chưa về. Kiều Kiều sau này ở cùng chú hai, được không?"

"Họ đi đâu ạ?"

"Ba mẹ không cần Kiều Kiều sao?"

"Kiều Kiều sẽ rất nghe lời, chú ơi, sau này Kiều Kiều sẽ không mua thú bông nữa, Kiều Kiều sẽ thực nghe lời."

"Chú bảo ba mẹ trở về được không?"

"Kiều Kiều là bé ngoan nghe lời, ba mẹ vì sao không cần Kiều Kiều?"

Sở Kiều ngay từ đầu chỉ giả vờ nôn nóng, nhưng càng nói liền càng đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Những lời này, cô vẫn luôn muốn hỏi cha mẹ khi ấy đã vứt bỏ cô. Cô là một đứa bé ngoan rất nghe lời, vì sao ba mẹ không cần cô? Cô ở cô nhi viện cũng là rất rất ngoan, vì sao không có ai nhận nuôi cô?

Vì sao?

Từng giọt nước mắt to tròn từ trong hốc mắt Sở Kiều chảy xuống, rơi xuống cổ Sở Mân Thâm, thật mạnh, như đang nện vào lòng hắn.

"Kiều Kiều ngoan nhất."

"Ba mẹ không phải không cần Kiều Kiều."

"Bọn họ chỉ là đi đến nơi rất xa, Kiều Kiều còn có chú mà."

"Chú bồi cùng Kiều Kiều cùng chờ ba mẹ được không?"

"Chú hiện tại chỉ có một mình, Kiều Kiều không đau lòng chú sao?"

Tiểu hài tử rất mau quên, Sở Kiều hiện tại chỉ mới là đứa trẻ 5 tuổi, Sở Mân Thâm chỉ có thể dùng phương thức như vậy trước dỗ cô.

Hắn vẫn luôn lăn lộn trong đám đàn ông, đối đãi với cấp dưới cũng là thẳng thắn dứt khoát, không có chuyện đánh một trận mà không giải quyết được.

Nhưng đối với chuyện phải làm thế nào để dỗ một tiểu cô nương mềm mại yêu kiều, hắn quả thực là luống cuống chân tay.

Sở Kiều khóc thật lâu, phát tiết tất cả những tích tụ trong lòng.

Cô có chút ngượng ngùng, tuy rằng túi da bên ngoài chỉ mới năm tuổi, nhưng bên trong cô đã là một người trưởng thành hơn hai mươi, hiện giờ khóc lóc như vậy, quả thực quá mất mặt.

Cô cọ cọ vào bả vai dày rộng của Sở Mân Thâm.

Ánh nắng ngày đông xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu vào trên người hai người.

Sở Kiều nghĩ thầm, vòng ôm này thật ấm áp.