Chương 20: Bạn trai của tôi

Trước cổng trường THCS số 1 thành phố đông đúc xe cộ qua lại, lại là ngày khai giảng nên rất nhiều phụ huynh đều tự đưa bảo bối nhà mình đến trường báo danh. Sở Mân Thâm đi loanh quanh tìm chỗ đậu xe, còn Sở Kiều đang dựa vào trên ghế phó lái giả ngủ, bỗng nhiên âm thanh của 419 vang lên trong đầu.

【 Hệ thống nhắc nhở, nữ chính tới gần, nữ chính tới gần. 】

【 Ai? Cái người tên Mộng Nhi gì đó sao? 】

Sống ở thế giới này mười năm, Sở Kiều đối với nguyên văn thô sơ giản lược năm đó gần như đã quên sạch sẽ, ngay cả thiết lập của nữ chính đều sắp quên hết rồi.

【... Lý Mộng Nhi. 】 Sở Kiều thế nhưng có thể từ trong giọng nói máy móc của 419 nghe ra một tia bất đắc dĩ. Khụ, nhất định là cô nghe lầm.

Cũng không thể trách cô nha, chỉ có thể nói thế giới này đối với cô quá mức chân thật, khiến cô bất giác dần dần dung nhập vào, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự nuông chiều của Sở Mân Thâm dành cho cô, đối với việc làm nhiệm vụ đã không còn tích cực như lúc ban đầu.

【 Hệ thống cảnh cáo, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có linh hồn ký chủ bị mạt sát, mà thế giới kết nối với hệ thống cũng sẽ bị hủy diệt theo. 】

【 Cái gì? Trước đó sao cậu không nói cho tôi biết ! 】 Sở Kiều kinh hãi.

【 Sau khi tuyên bố nhiệm vụ xong, còn lại yêu cầu ký chủ tự mình khám phá. 】419 lặp lại những gì đã nói khi trước.

【 Ý cậu là... Những thế giới thịt văn được kết nối với hệ thống này, bao gồm những người bên trong, tất cả đều bị hủy diệt cùng nhau ? 】 bao gồm Sở Mân Thâm trong thế giới này?

【 Đúng vậy. 】419 lạnh nhạt trả lời khiến Sở Kiều căng thẳng trong lòng.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô có chút sa vào vòng ôm ấm áp mà Sở Mân Thâm dành cho cô. Cô tiếp cận hắn hết lần này tới lần khác với mục đích làm nhiệm vụ, trêu chọc hắn. Sống trong cùng một ngôi nhà với hắn suốt mười năm, cô không phải người máy, trái tim cô đã từng lạnh lẽo, nay được hắn sưởi ấm.

Cô không thể trơ mắt nhìn hắn bởi vì sai lầm của mình mà bỏ mạng.

Cứ việc có lẽ hắn chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của người khác, được đắp nặn ra vì mục đích nɧu͙© ɖu͙©.

Nhưng với cô, hắn là người sống, là người chú một tay nuôi lớn cô, là người đàn ông nghe lời cô và vô cùng chiều chuộng cô.

Cô phải hoàn thành nhiệm vụ.

Cho dù sau đó hai người sẽ chia lìa, cô cũng không hối hận.

Cô đã quen với sự cô đơn, mười mấy năm nay là hạnh phúc cô nhặt được, nhưng chú thì khác, hắn sinh ra và lớn lên ở thế giới này, không có cô thì hắn vẫn có thể sống tốt.

Trong mắt Sở Kiều hiện lên vẻ kiên định.

Cô nghĩ, cô quá sa vào tình trạng hiện giờ, nữ chính đều đã xuất hiện rồi, mà cô còn vẫn chưa chân chính ăn Sở Mân Thâm vào bụng.

Lúc này, Sở Mân Thâm rốt cuộc cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu và cho xe vào bãi, "Kiều Kiều, xuống xe."

Sở Kiều mở to đôi mắt trong veo, cười trả lời, "Vâng!"

【419, Lý Mộng Nhi ở đâu? 】

【 Cách phía sau ký chủ 50m. 】

Sở Kiều nghe xong liền bước xuống xe nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa một cô gái đang đạp xe từ xa tới gần. Cô gái đeo tai nghe, mái tóc dài đón gió tung bay, khuôn mặt kiều mị, bộ ngực ngạo nhân khiến chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay vun lên thành một vòng cung đẹp mắt, bên dưới là chiếc váy xếp ly dài đến đầu gối tung bay theo sự chuyển động lên xuống của cặp đùi, ngẫu nhiên còn bị gió tốc lên, lúc mọi người còn chưa kịp nhìn thấy da thịt bên trong thì tay cô gái đã đè làn váy xuống.

Hay cho một cái vưu vật.

Sở Kiều cúi đầu nhìn bộ ngực tuy không phải vùng đất bằng phẳng, nhưng chênh lệch quá lớn so với 36D của mình, có chút nhụt chí. Quả nhiên, không có đối lập sẽ không có tổn thương. Quả là nữ chính, cô nhìn còn thấy kinh diễm nữa là, liệu chú hai nhà mình có say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên như trong sách không?

"Kiều Kiều, có chuyện gì sao?" Sở Mân Thâm đóng cửa xe nhấc vali ra, thấy Sở Kiều bày ra bộ dáng nhíu mày buồn phiền, vội vàng vòng qua đầu xe đi lên trước.

Không nghĩ tới, hắn chỉ lo lắng cho đóa hoa nhỏ nhà mình căn bản không chú ý phía tới sau có xe, vừa lúc chắn trước mặt cô gái đang đạp xe tới, cô gái kia không thắng lại kịp bèn ngã xuống đất.

"Nha!"

Cô gái kia đúng là Lý Mộng Nhi, cô đang nghe nhạc, đạp xe trên đường lớn không quá chú ý đến phía trước, vừa ngước mắt lên nhìn thấy một bức tường bằng thịt chắn trước mặt là đã không kịp tránh. Cái bánh trước của xe đạp rung lên liền đè lên bắp chân của người đàn ông, chính cô cũng ngã xuống đất.

"Anh sao thế a! Đi đường mà không nhìn hai bên... sao..." Đầu gối Lý Mộng Nhi bị một cục đá trên mặt đất cào trầy da, cô ta tức giận lên tiếng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của người đang chắn đường, cô ta dần hạ giọng.

A... Thật đẹp trai... Thật nam tính...

Lý Mộng Nhi hoa si trong lòng.

Sở Mân Thâm bị đâm vào bắp chân có hơi đau, nhưng vẫn lịch sự xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không chú ý, cô có ổn không, có đứng dậy được không?"

Vừa nói, hắn vừa muốn vươn tay đỡ cô gái dậy, nhưng bị Sở Kiều ở phía sau bất ngờ ngăn lại.

"Chị à, chị không sao chứ?" Cô giành trước Sở Mân Thâm một bước cúi người, nắm lấy cổ tay Lý Mộng Nhi, dùng sức kéo Lý Mộng Nhi lên.

Hừ hừ, giả bộ yếu đuối? Sở Kiều phun tào trong lòng.

Cô lựa chọn hoàn toàn quên mất trước mặt chú hai nhà mình cô luôn giả vờ yếu đuối ngốc nghếch.

Tiêu chuẩn kép bất quá cũng chỉ thế này.

"Thật xin lỗi chị, bạn trai em lo lắng cho em nên không để ý đến chị~" Sở Kiều vẻ mặt chân thành.

Cặp mắt tỏa sáng của nữ chính dành cho chú Sở nhà cô khiến cô sinh lòng cảnh giác, lập tức buột miệng thốt ra hai chữ "bạn trai".

Sự chú ý của cô lúc này đều đổ dồn vào Lý Mộng Nhi, không nhìn thấy ánh mắt Sở Mân Thâm đột nhiên trở nên nóng cháy sau khi nghe được xưng hô "bạn trai" này.

Lý Mộng Nhi vốn không muốn đứng dậy, chỉ muốn đợi anh chàng đẹp trai kia đến giúp, lại không ngờ rằng sức lực của cô gái cùng tuổi này lớn đến mức buộc cô ta phải đứng dậy.

Hóa ra là đã có chủ.

Lý Mộng Nhi cụp mắt, vén tóc mái đang rũ xuống, sau đó hướng về phía hai người, chủ yếu là hướng về Sở Mân Thâm ở phía sau Sở Kiều, nở nụ cười xinh đẹp, rộng lượng nói, "Không sao, không có việc gì. Cũng là do tôi không nhìn đường, không trách hai người được."

Cực phẩm nam nhân như vậy, có chủ thì thế nào?

Lý Mộng Nhi cô một khi đã ra tay, chưa bao giờ thất thủ.

Nhưng tâm tư của Sở Mân Thâm đều bị hai chữ "Bạn trai" chiếm cứ, căn bản không để ý tới nữ sinh xinh đẹp tinh xảo trong mắt người khác kia.

Bạn trai?

Chà, xưng hô mới này không tồi.

Hắn vui vẻ nghĩ.

-----

Tiểu kịch trường:

Sở Mân Thâm: ( Tay Nhĩ Khang ) Kiều Kiều, không có em, dù chú có được toàn bộ thế giới thì thế nào?

Lý Mộng Nhi: ( nước mắt lưng tròng ) Chú Sở, anh còn có em mà, anh chính là toàn bộ thế giới của em.

Sở Mân Thâm: ( vẻ mặt lạnh nhạt ) thật xin lỗi, cô là ai?

-----

Nữ chính không hề có cảm giác tồn tại cảm cuối cùng đã lên sân khấu. Tôi sửa đổi một chút thiết lập ở thế giới thứ nhất, nữ chính đổi thành cao trung quen biết nam chính, còn lại không có gì thay đổi ~

Sau đó tiểu Kiều Kiều ăn dấm.

Mà chú Sở tỏ vẻ dấm này ăn đến hắn thực khó hiểu, nhưng hắn rất hài lòng với xưng hô mới này.