Chương 22: Kiều Kiều sợ đau

Sở Kiều chưa từng nghĩ đến, mình lại có một ngày sẽ bị gọi phụ huynh.

Lý do hóa ra là nhiều lần ngủ trong lớp học.

Chuyện này không trách cô được, cô là một người trưởng thành, thật sự không có hứng thú với cuộc sống cấp ba một lần nữa, hơn nữa hiện tại cô đang một lòng một dạ nghĩ cách hạ gục chú hai nhà mình, buổi tối đều trốn trong chăn học tập, lúc đi học tự nhiên không có tinh thần.

Sở Mân Thâm khi nhận được điện thoại của cô giáo thì vô cùng hoảng sợ, còn tưởng rằng Sở Kiều ở trường học xảy ra chuyện gì, vừa nghe mới biết là ngủ gật khi đi học bị cô giáo dạy dỗ.

Sở Kiều từ nhỏ đã chưa bao giờ khiến hắn phải lo lắng về việc học, một đường xuôi chèo mát mái, khiến một người phụ huynh như hắn căn bản không có cảm giác thành tựu, giống như Kiều Kiều vẫn có thể lớn lên thuận lợi mà không cần hắn bên cạnh. Lần này được cô giáo mời đến trường nói chuyện, đối với hắn quả là một trải nghiệm mới mẻ cùng thú vị.

"...Sở tiên sinh, mặc dù tôi biết thành tích của con anh ở sơ trung không tồi, nhưng anh phải biết rằng cao trung lại khác."

"Đúng, cô giáo nói đúng."

"Hơn nữa con bé ngủ trong lớp thế này, sẽ ảnh hưởng không tốt đến những bạn học khác!"

"Đúng vậy, cô nói đúng, tôi sẽ dạy dỗ lại con bé."

"Anh cũng đừng quá hà khắc với trẻ nhỏ, có thể nói cho con bé hiểu, buổi tối chăm chỉ là tốt, nhưng cũng đừng quá sức, lớp học ban ngày mới là quan trọng nhất."

"Được, đứa trẻ nhà tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng xa tôi lâu như thế, có thể vẫn chưa quen được, thật sự khiến cô phải lo lắng rồi."

"Nào có nào có."

Sở Kiều đeo cặp nhàm chán phát ngốc đứng trước cửa văn phòng giáo viên, trong lòng lo sợ bất an khi nghe được cuộc đối thoại bên trong.

Ôi, thật là mất mặt, một người lớn như vậy còn bị mời phụ huynh.

Chú có giận không a? ~

Cô hiếm khi thấy bộ dáng tức giận của chú hai nhà mình. Hắn luôn đối xử dịu dàng với cô, dù hắn luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người ngoài.

Nhưng hôm nay nghe giọng... Không ổn a...

Ừm, lần này không dễ xử lý rồi ~

Sở Mân Thâm tạm biệt giáo viên, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Sở Kiều cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Hắn cố ý muốn cho cô gái nhỏ một giáo huấn, bày ra mặt lạnh hiếm thấy.

"Chú ơi..."

Sở Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, kéo ống tay áo hắn lắc lắc, chớp chớp đôi mắt to, trong mắt là thấp thỏm bất an.

Sở Mân Thâm trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ của Sở Kiều, cũng không nói chuyện, lập tức đi thẳng ra khỏi trường học.

Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều học sinh trọ ở trường cũng tan học về nhà, khi Sở Mân Thâm nói chuyện với giáo viên thì đã tan học thật lâu, trời cũng đã tối.

Sau khi lên xe, Sở Kiều ngồi trên ghế phó lái, không đợi Sở Mân Thâm khởi động xe, liền nghiêng người tiến đến trước mặt Sở Mân Thâm "bẹp" một tiếng, miệng đối miệng hôn một cái.

"Chú ơi, đừng không để ý tới Kiều Kiều nha ~" cô không biết xấu hổ bán manh.

Sở Mân Thâm vốn không thực sự tức giận, được cô hôn như vậy làm sự nhớ nhung do không gặp nhau cả tuần trong hắn bùng phát, việc giả vờ nghiêm túc trước đó cũng suýt chút nữa bị công phá.

Nhưng hắn vẫn cố kìm chế, banh mặt, ngoài mạnh trong yếu, "Làm nũng cũng vô dụng, trước đó chú đã nói, nếu phạm sai lầm thì phải thế nào?"

Là một bậc gia trưởng tốt, hắn thời khắc nhắc nhở mình, phải hảo hảo giáo dục Kiều Kiều.

"Phạm sai lầm..." Sở Kiều cúi đầu nhìn tay mình, "Phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt ~"

Cô cắn môi dưới, nửa là buồn bực nửa là buồn rầu, "Vậy chú muốn phạt Kiều Kiều thế nào a?"

Dường như nhớ tới cái gì đó, tay đưa xuống đệm xe che đi cái mông nhỏ của mình, "Kiều Kiều sợ đau, chú đừng đánh mông Kiều Kiều mông nữa nha ~"

Tay cầm vô lăng của Sở Mân Thâm trượt nhẹ, chiếc xe việt dã chạy thành hình chữ S trên con đường vắng. Lời nói nhìn như đứng đắn nhưng kỳ thực đầy khıêυ khí©h của Sở Kiều khiến hô hấp của hắn nặng nề, nhớ lại trải nghiệm về lần dùng "hình phạt thể xác" cách đây không lâu.



Đó là kỳ nghỉ hè khi Sở Kiều thi đậu cao trung.

Kết thúc cuộc sống ba năm cấp hai, thiếu nam thiếu nữ cùng lớp hẹn nhau liên hoan. Sau khi ăn xong thì hát hò ở KTV vài tiếng, lúc tan cuộc thì đã gần nửa đêm.

Sở Mân Thâm ngày đó vừa lúc có chuyện muốn nói với chiến hữu, buổi tối Sở Kiều có gọi điện cho hắn báo lịch trình của mình hắn mới yên tâm không quản nữa. Hai người thỉnh thoảng ở trên WeChat trêu đùa vài câu.

Người trẻ tuổi luôn muốn có cuộc sống riêng, khi đó hắn cảm thấy chua xót cùng tang thương, bởi hắn biết rõ mình không thể bá chiếm toàn bộ thời gian của đóa hoa nhỏ nhà mình.

Nhưng cũng chính vào đêm đó, khi Sở Kiều biết được chỗ Sở Mân Thâm nói chuyện không xa KTV liền muốn đến đó chờ Sở Mân Thâm cùng nhau về nhà. Lại không nghĩ rằng khi đi qua một con hẻm nhỏ, lại bị người theo dõi.

Sở Kiều đương tuổi xuân xanh, dáng người cao ráo hơn các bạn đồng trang lứa cùng khuôn mặt khả ái khiến cô luôn là tâm điểm trong đám đông. Ngày đó cô mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần soóc, cặp đùi trắng bóng dù ở trong bóng đêm cũng rất thu hút.

Người nọ hẳn là một kẻ lang thang gần đó, thấy Sở Kiều đi một mình trong đêm thanh vắng, gã đột nhiên nổi lên sắc tâm.

Sở Kiều đang trò chuyện với chú hai nhà mình trên WeChat, không để ý đến xung quanh. Đột nhiên cô cảm giác trong bóng đêm có một thân thể bốc mùi tanh tưởi đang nhào tới, theo bản năng ngồi xổm xuống tránh đi, sau đó quyết đoán dùng chiêu thức phòng sói mà chú hai đã dạy cô, nắm lấy tay kẻ nọ làm một cú quật qua vai.

Kẻ đó không ngờ một cô gái nhỏ yêu kiều mỏng manh lại có thân thủ như vậy, toàn thân phát đau vì bị ném, khiến gã trở nên tàn nhẫn hơn, bò dậy lao về phía Sở Kiều.

Còn Sở Mân Thâm ở đầu dây bên kia, khi nghe thấy rõ ràng câu nói cuối cùng của Sở Kiều bị gián đoạn, còn có tiếng kinh hô của Sở Kiều, trong lòng hắn chợt sinh ra bất an. Gọi lại thì không có ai nghe máy, hắn đứng phắt dậy từ ghế lô, cáo tội với các chiến hữu xong, liền lao ra ngoài dựa theo phương hướng định vị mà Sở Kiều gửi cho hắn lần cuối.

Sở Kiều mặc dù đã được Sở Mân Thâm dạy dỗ thân thủ mấy năm, nhưng chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn, ngày thường cũng chỉ cùng Sở Mân Thâm đùa giỡn. Sở Mân Thâm quan tâm đến cô, thường nhường cô, thế nên khi lần đầu tiên chân chính đối mặt với kẻ xấu, mới biết được thân thủ của mình vẫn còn khiếm khuyết.

Cô khó khăn chống đỡ, vừa không chú ý đã bị kẻ đó đẩy ngã xuống đất, cặp đùi ma sát vào đất đá trên mặt đất rạch ra mấy đường.

Kẻ nọ thấy Sở Kiều đã kiệt sức, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. Ban nãy có sờ soạng da dẻ của ả này hai cái, chậc chậc, mềm mại đến mức gã sắp cứng rồi. Gã vừa cúi người xuống, vừa phát ra tiếng cười hắc hắc dâʍ đãиɠ.

Sở Kiều chán ghét đến buồn nôn, cô vừa ra sức giãy giụa phản kháng, vừa mò mẫm trên mặt đất, muốn tìm một tảng đá nào đó làm công cụ đánh gã.

Kẻ háo sắc nọ chu miệng lên muốn hôn tới, không dự đoán được bỗng cảm thấy cổ mình bị siết chặt, có người từ phía sau túm lấy quần áo gã, kéo thẳng gã ra, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Sở Kiều thả lỏng cơ thể, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy một bóng dáng cao lớn, làm người cảm thấy an tâm bao phủ trước mặt mình.

"Chú..." Sở Kiều lẩm bẩm ra tiếng.