Chương 28: Cười cái gì mà cười

Trời nóng như thiêu như đốt.

Trên bãi tập của một căn cứ huấn luyện ở ngoại ô thành phố M, hàng trăm học sinh trung học mặc đồng phục rằn ri đang đứng nghiêm xếp hàng trong các ô vuông được kẻ trên sân, không gây nên tiếng động nào.

Hôm nay là ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự, tất cả các tân sinh đều đang trải qua khóa huấn luyện quân sự nhàm chán và đau đớn trên sân.

Năm nay có tổng cộng mười ban, mỗi ban nằm trong một ô vuông, có một người hướng dẫn. Sở Kiều ở ban nhất, còn Lý Mộng Nhi ở ban nhị.

Đã đứng dưới nắng cả tiếng đồng hồ, hầu hết học sinh trên sân đã mồ hôi đầm đìa, thống khổ bất kham, không phải trộm khom lưng, thì chính là thừa dịp huấn luyện viên không chú ý lén khuỵu chân xuống, dáng vẻ cố chịu đựng. Dưới hoàn cảnh như vậy, sắc mặt như thường, tư thế vẫn đứng thẳng tắp khiến Sở Kiều rất nổi bật trong đám đông. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người giống như một cây tùng nhỏ, tràn đầy tinh thần.

Sở Kiều không cảm thấy mệt.

Lúc nhỏ vì để quấn quít bên Sở Mân Thâm, trước khi lên trung học, sáng nào cô cũng đều bồi hắn tập thể dục. Sau đó vì an toàn của cô, Sở Mân Thâm lại dạy cô thuật phòng thân trong mấy năm, mặc dù thuật phòng thân này không hiệu quả lắm trong thực chiến, nhưng thể lực cùng sức bền của cô được xem như vô cùng tốt trong đám bạn cùng trang lứa.

Nếu không phải đêm thứ sáu hồ nháo, cho tới bây giờ phía dưới vẫn còn hơi không thoải mái, khẳng định hôm nay sẽ càng có tinh thần hơn.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ của Sở Kiều lại đỏ lên, cô cảm thấy mình cũng giống như những cô gái ngốc nghếch sa vào trong tình yêu mà cô hay khinh bỉ trước kia, vừa nghĩ đến Sở Mân Thâm, cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Mà bên này, Sở Mân Thâm, người được người ta nhớ đến đang đi về phía bãi tập, hắt hơi một cách khó hiểu.

Hắn thay thế Tịch Thiên trở thành tổng huấn luyện viên trong lần huấn luyện quân sự này. Ngày thường phụ trách giám sát tuần tra, quản lý toàn viên, cũng không vất vả như các huấn luyện viên bình thường khác.

Nhưng những binh lính thủ hạ của hắn lại rất thích được vất vả. Khó khăn lắm mới có thể ra khỏi quân doanh y như cái miếu hòa thượng này, còn có thể gặp gỡ những nữ sinh trung học trẻ trung đáng yêu mỗi ngày, cho dù chỉ nhìn cho đã mắt, họ cũng vui vẻ chịu đựng. Huống chi hai mươi ngày này bọn họ chẳng qua chỉ huấn luyện học sinh, so với khối lượng huấn luyện ngày thường đã là giảm bớt đáng kể, hoàn toàn cùng cấp với nghỉ ngơi dài hạn.

Sở Mân Thâm cũng lười quản tâm tư gian xảo của đám tân binh, mục đích duy nhất làm hắn nhận nhiệm vụ này chẳng qua là vì để tiếp xúc gần gũi với đóa hoa nhỏ nhà hắn.

Cách một quãng khá xa, hắn đã nhìn thấy được Sở Kiều trong đám người.

Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ngẩng đầu ưỡn ngực, mái tóc dài để xõa ngày thường nay được buộc cao lên, trên khuôn măt chỉ lớn bằng bàn tay là vẻ điềm tĩnh không chút dao động, đôi mắt đầy kiên định, khác hẳn với vẻ đáng yêu ngày thường, trông cô vô cùng hiên ngang mạnh mẽ. Ngay cả khi cô đang mặc đồng phục rằn ri đồng nhất thì cũng khó có thể che giấu được vẻ xinh đẹp của mình.

Trong lòng Sở Mân Thâm tràn đầy kiêu ngạo.

Đây là bông hồng nhỏ hắn tự tay nuôi lớn, có thể yêu kiều như một bông hoa, cũng có thể cứng cỏi như một ngọn cỏ.



Cuối cùng sau một tiếng còi, chính là thời gian nghỉ ngơi.

Nữ sinh trung học chỉ có một vài sở thích nhỏ sau giờ học, chẳng hạn như tám chuyện bát quái, tám chuyện về các chàng trai. Trong môi trường huấn luyện quân sự, nơi có thể tiếp xúc gần gũi với những anh lính tràn ngập hormone nam tính như thế này, đề tài của các nữ sinh đương nhiên không tách khỏi các huấn luyện viên.

"Mình thấy huấn luyện viên ban tám là đẹp trai nhất!"

"Làm gì có, rõ ràng huấn luyện viên ban năm men lì hơn, cậu nhìn vẻ ngoài cao lớn mạnh mẽ của anh ấy kìa ~ wow ~"

"Ôi trời, cậu là đứa hoa si!"

"Mình thấy huấn luyện viên ban chúng ta cũng không tồi nha, người thực ôn nhu ~ chẳng qua là quá trắng, còn trắng hơn cả mình, thực không công bằng!"

"Đúng nha ~~ cho nên mình vẫn thích đen đen ngầu ngầu hơn, hì hì!"

Sở Kiều cùng ngồi với các cô, ngẫu nhiên cũng tham dự thảo luận, nhưng trong lòng thì bình đạm không gợn sóng.

Thị lực cô không tồi, mười huấn luyện viên cô đều thấy được, nhưng không ai bì được Sở Mân Thâm.

Mặc dù có chút tiếc nuối khi không thể nhìn thấy Sở Mân Thâm trong đợt huấn luyện quân sự này, nhưng khi nhìn thấy những nữ sinh hoa si như sói như hổ xung quanh, cô lại cảm thấy có chút may mắn. Nếu có Sở Mân Thâm, phỏng chừng hơn phân nửa nữ sinh ở đây đều muốn nhào tới.

Không có cách nào.

Chú nhà cô đẹp trai như vậy.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng kinh hô tràn đầy kích động của các nữ sinh xung quanh.

"Oa! Các cậu nhìn chỗ đó kìa!! Chỗ đó! Chỗ khán đài chính đó!"

""Trời ơi... Đẹp trai quá đi!"

"Anh huấn luyện viên này ở ban nào vậy, sao trước đó mình không thấy?"

"A, anh ấy nhìn qua đây, a thật sự rất đẹp trai, thật nam tính!"

Nghe mấy nữ sinh ríu rít, Sở Kiều thờ ơ nhìn về phía các cô ấy nói, kết quả giây tiếp theo liền mở to mắt.

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, kia không phải là Sở Mân Thâm thì là ai?

Sở Mân Thâm thấy Sở Kiều nhìn qua, liền cười cười với cô. Không biết cô gái nhỏ thấy hắn xuất hiện, là kinh hỉ hay bất ngờ?

"A a a, anh ấy cười với mình kìa!"

"Nói nhảm, rõ ràng là đang cười với mình!"

"Các cậu đều sai rồi, là với mình cơ ~"

Sở Kiều vốn có chút kinh hỉ, kết quả nghe được cuộc đối thoại bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sụp xuống, mím môi bày ra vẻ nghiêm túc, không nhìn về phía Sở Mân Thâm nữa.

Hừ. Thứ đàn ông câu dẫn lung tung.

Cười cái gì mà cười, bảo trì vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm ngày thường không được sao!

Sở Mân Thâm mặt đầy khó hiểu, không biết vì sao Sở Kiều rõ ràng thấy hắn lại không thèm để ý tới hắn.

Tâm tư nữ sinh tuổi dậy thì thật khó hiểu a.