Chương 29: Chú là tên muộn tao đáng chết

Lý Mộng Nhi lúc này cũng thấy được Sở Mân Thâm.

Người đàn ông mặc đồng phục rằn ri màu nâu, chân mang ủng, ống quần nhét vào trong giày, một tay đút túi quần đang nói chuyện cùng đồng sự bên cạnh, trông vừa bảnh bao vừa đẹp trai.

Dù lúc trước chỉ gặp qua một lần, nhưng cô ta vẫn nhớ rõ hắn.

Không nghĩ tới còn có thể gặp lại lần nữa, hắn vậy mà là quân nhân! Quả thực quá phù hợp với người bạn trai hoàn hảo trong lòng cô ta.

Lý Mộng Nhi lơ đãng liếc mắt nhìn đội ngũ lớp bên cạnh, thấy Sở Kiều buồn bực không vui, đang cúi đầu ra vẻ say sưa nhìn đám cỏ dưới chân, liền cảm thấy vui sướиɠ trong lòng. Nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ là hai người chia tay rồi?

Lúc này tiếng còi lại lần nữa được thổi lên. Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tiếp tục buổi đứng duyệt quân nhàm chán.

Sở Mân Thâm vẻ mặt nghiêm túc đi theo giáo viên giám sát tiến tới, lần lượt tuần tra, khi thấy có học sinh đứng xiêu vẹo còn tự mình làm mẫu, vô cùng nghiêm túc.

Theo thứ tự tuần tra từ ban mười trở về trước, khi đến ban hai, Lý Mộng Nhi đứng ở hàng đầu mắt mở lớn nhìn chằm chằm hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn thu hút sự chú ý của hắn.

Tuy nhiên Sở Mân Thâm căn bản không nhìn thấy. Đôi mắt hắn từ lâu đã dời sang ban nhất ở phía trước.

Sở Kiều đang đứng ở hàng đầu, mắt không chớp nhìn thẳng về phía trước, đặc biệt nghiêm túc.

Sở Mân Thâm nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh của cô, tuy rằng trên mặt không chút biểu cảm, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.

Đang chuẩn bị đi về phía cô, không ngờ bên cạnh bỗng có một bóng người đổ về phía hắn.

Sở Mân Thâm thân thủ nhanh nhẹn, chân phải lui về phía sau một bước, tránh đi người đang ngã xuống, sau đó bóng người kia phịch một tiếng té xuống đất.

"Ui——" nữ sinh ở xung quanh thấy thế, đều hít một hơi.

Ngã thẳng xuống như vậy đau bao nhiêu a.

"Tiểu Triệu," Sở Mân Thâm ngoắc tay vẫy huấn luyện viên đứng gần đó, "Mang bạn học này đến phòng y tế đi."

Không thể không nói, Sở Mân Thâm rất có tự giác. Đóa hoa nhỏ đang ở ngay bên cạnh đó, sao hắn có thể chạm vào nữ sinh khác.

"Hả?"

Nhưng em là huấn luyện viên ban nhất mà... Người của ban hai sao em phải quản? Huấn luyện viên Triệu đứng gần đó ngẩn người.

Nhưng Sở Mân Thâm không cho cậu ta cơ hội nghi hoặc, phất phất tay ra hiệu cậu ta đừng lề mề nữa, "Thất thần làm gì, nhanh đi đi."

"Vâng, trưởng quan!" Thiên chức phục tùng mệnh lệnh làm huấn luyện viên Triệu theo phản xạ có điều kiện hướng về phía Sở Mân Thâm hành lễ, sau đó khom lưng bế cô nữ sinh đang bất tỉnh trên mặt đất lên.

Đúng vậy, cô nữ sinh này chính là Lý Mộng Nhi.

Cô ta tìm đúng thời cơ, nhắm chuẩn vị trí, vào lúc Sở Mân Thâm đi đến cạnh cô ta thì đổ người xuống. Cô ta vốn nghĩ rằng Sở Mân Thâm nhất định sẽ đỡ lấy mình, lại không nghĩ tới hắn vô tình như vậy, hoàn toàn không đưa tay ra.

Lý Mộng Nhi nhắm mắt nằm trong lòng huấn luyện viên đang ôm cô ta vào phòng y tế, nghiến răng nghiến lợi.

Mà bên này, huấn luyện viên Triệu đi rồi, ban nhất không ai giám thị, Sở Mân Thâm đương nhiên thay thế vị trí của huấn luyện viên Triệu, không chút hoang mang kiểm duyệt tư thế đứng của mọi người ở ban nhất.

"Hai chân duỗi thẳng."

"Hai vai mở ra, đầu nâng lên."

"Mắt nhìn thẳng về phía trước!"

Hắn sửa tư thế từng người một, cuối cùng, đi tới trước mặt Sở Kiều.

"Chà, tư thế đứng rất chuẩn." Hắn khen ngợi nói, không nhìn ra chút tư tâm nào. Cô gái nhỏ là do hắn dạy, làm sao có thể không đạt chuẩn.

Tuy nhiên, thấy cô gái mắt vẫn nhìn thẳng như cũ, hắn liền muốn đùa giỡn cô.

"Khụ," hắn duỗi tay vỗ vỗ eo cô gái, "Thắt lưng thẳng chút nữa càng tốt." Khi hạ tay xuống, hắn lơ đãng vuốt ve mông cô, còn thừa dịp thân hình cao lớn của mình ngăn cản tầm mắt của người khác, bóp bóp cái mông nhỏ mềm mại của cô gái.

"!!!"

Cuối cùng Sở Kiều không thể căng được nữa.

Cái tên muộn tao đáng chết này!!

Đầu vẫn không quay lại, nhưng một đôi mắt đẹp lại liếc xéo hắn, giống như đang lên án Sở Mân Thâm làm càn lớn mật trước công chúng.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Sở Mân Thâm. Tiểu nha đầu này, cuối cùng cũng để ý tới mình.

Mục đích đã đạt được, hắn cũng không dừng trước mặt Sở Kiều quá lâu nữa, vừa vặn lúc này huấn luyện viên Triệu cũng đã quay lại, Sở Mân Thâm liền rời đi, trước khi đi, còn vứt cho Sở Kiều một ánh mắt chứa đầy thâm ý.

Sở Kiều không thèm quan tâm đến cái thâm ý của hắn, chỉ cảm thấy hôm nay toàn thân chú hai đều toát ra khí tức cấm dục câu nhân, khiến cô nhịn không được muốn giấu hắn đi, để không ai nhìn thấy.

Thật vất vả chờ đến bữa cơm, hàng trăm học sinh đều đổ xô về nhà ăn, vì đã có buổi giáo huấn thê thảm giữa trưa —— tới chậm thì đừng nói đồ ăn, ngay cả cơm cũng có khả năng bị cướp đoạt không còn.

Sở Kiều và một vài người bạn cùng phòng đang ở cùng nhau, các cô đang thảo luận chuyện Lý Mộng Nhi té xỉu hôm nay.

"Này, các cậu cảm thấy Lý Mộng Nhi là ngất thật hay giả ngất đây?" Một nữ sinh vui sướиɠ khi người gặp họa mà tung ra đề tài.

"Còn cần phải nói sao, khẳng định giả ngất." Một nữ sinh khác bĩu môi.

"Không phải cô ta quen vờ vịt sao, ha ha, mình thấy lần này cũng thế." Nữ sinh nói câu này kêu A Phỉ, để tóc ngắn gọn gàng, trong miệng không chút lưu tình.

Muốn nói Lý Mộng Nhi nhân duyên kém thế này cũng không phải không có nguyên nhân. Cô ta có một khuôn mặt kiều mị động lòng người, ngay khi vừa nhập học, liền cùng Sở Kiều chiếm cứ hai vị trí cao nhất trong danh sách bình chọn hoa hậu giảng đường.

Có vẻ gia cảnh cô ta không tốt lắm, ngày thường ăn mặc rất bình thường, ở trong một trường trung học đâu đâu cũng đều là kẻ có tiền, dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp mặt cùng cái miệng ngọt kia, cô ta được đông đảo nam sinh ca tụng là nữ thần, người A Phỉ thích cũng là một trong số đó.

Khác với biểu hiện cao lãnh hờ hững không dễ thân cận của Sở Kiều đối với người khác phái, Lý Mộng Nhi đối với nam sinh có thể nói là vô cùng gần gũi, hơn nữa cô ta còn có thể thành thạo chu toàn giữa các nam sinh, khiến đám nam sinh cam tâm tình nguyện tiêu tiền vì cô ta, lại còn có thể chung sống hoà bình lẫn nhau.

Đương nhiên, Lý Mộng Nhi đối với nữ sinh không có kiên nhẫn như vậy.

Có lẽ do cô ta cảm thấy mình chỉ cần dựa vào đàn ông là có thể sống rất tốt, thế nên cô ta gần như không có một người bạn là con gái, ngày thường đều lẫn trong đám nam sinh. A Phỉ không quen nhìn Lý Mộng Nhi đùa bỡn nam sinh trong lòng bàn tay như vậy, nên đã tìm người chặn cô ta ở WC cảnh cáo một trận, không nghĩ tới thế nhưng bị trúng kế Lý Mộng Nhi, để nam sinh cô ấy thầm mến tận mắt chứng kiến, khiến cho nam sinh kia không có hảo cảm với cô, lại càng thương tiếc Lý Mộng Nhi không thôi.

Chịu thiệt thòi lần đó, khiến A Phỉ từ nay về sau căm thù Lý Mộng Nhi đến tận xương tuỷ.

Chuyện như vậy hiển nhiên không chỉ một mình cô ấy gặp phải, cho nên rất nhiều nữ sinh đều không thích Lý Mộng Nhi.

Sở Kiều tuy rằng cũng xinh đẹp, hấp dẫn rất nhiều nam sinh, nhưng cô chưa bao giờ để ý. Cô có vẻ thanh lãnh, ở trường học không phải ngủ thì chính là chơi di động, nhưng hễ có người hỏi bài hoặc xin cô giúp đỡ chút viêc cô đều vui vẻ đồng ý, ngày thường cũng đều là cùng các bạn chung phòng cùng nhau ăn cơm trò chuyện, căn bản không trêu chọc ai. Lạnh nhạt với người khác phái, thân thiết với bạn bè, cô gái như vậy, dù không thể coi là bạn thân cũng rất khó sinh lòng ác ý.

Không thể không nói, các cô ấy não bổ có hơi nhiều.

Trong thế giới này Sở Kiều chỉ để ý Sở Mân Thâm, ở trường học giống như là chơi game online vậy, cô không muốn trêu chọc phiền toái, cũng không muốn phiền toái tới trêu chọc cô. Vì vậy, ngày thường cô học theo chú hai mặt lạnh nhà mình, đối đãi với ong bướm thống nhất một bộ dạng cự người ngàn dặm, quả nhiên sử dụng rất tốt.

Sở Kiều nghe các nữ sinh phun tào, trong lòng không khỏi cảm thán. Toàn bộ quyển sách đều là thịt, căn bản không miêu tả mối quan hệ của nữ chính ở trường học, có phải nữ chính vốn dĩ đã là hạng người như thế này không?

Nếu thật là như vậy, Sở Mân Thâm còn có thể coi trọng nữ chính đúng thật là mắt bị mù.

Cô không biết suy nghĩ này có mang theo chút cảm xúc chủ quan hay không, dù sao hiện tại chỉ cần nghĩ tới nếu cô không đến thế giới này, Sở Mân Thâm sẽ cùng Lý Mộng Nhi da thịt thân cận, cả người cô liền thấy khó chịu.

Lúc này Sở Kiều không biết, người đàn ông yêu cô, thương cô, từ đầu đến cuối trong lòng đều chỉ có một mình cô. Cô không biết mình quan trọng như thế nào, cũng không biết, chính vì sự xuất hiện của cô mà thế giới này mới có thể sống, Sở Mân Thâm, mới có thể sống .

-----

Tiểu kịch trường:

Sở Kiều: Chú ơi, tối nay chúng ta làm chút chuyện gì đi?

Sở Mân Thâm: Ưʍ. . . . . . Làm yêu. . . . . .

Sở Kiều: Đáng ghét! Đêm giao thừa không thể làm chút chuyện có ý nghĩa hay sao!

Sở Mân Thâm: Cực kỳ có ý nghĩa nha. . . . . . Chúng ta có thể từ 2017. . . . . . Làm đến 2018. . . . . . Làm suốt một năm. . . . . .

Sở Kiều: . . . . . . Chú đủ rồi! Đứng đắn chút, đến đây, gửi lời chào đến các tiểu thiên sứ đi!

Sở Mân Thâm: Khụ, chúc các bạn năm mới vui vẻ!

Sở Kiều: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ~ năm mới cũng phải tiếp tục ủng hộ mình cùng chú nhà mình nha ~ yêu yêu ~