Chương 3: Chú ơi, cho cháu ăn đi

Sở Kiều được Sở Mân Thâm mang về đại viện quân khu.

Sở Mân Thâm nhận chức tại quân khu phía Tây Nam, trước mắt là chức vụ đại đội trưởng, được phân cho một căn hộ ở trong quân khu.

Sở Kiều đeo ba lô hình con thỏ, một tay nắm tay chú hai, một tay cầm kẹo que. Mà thân cao thể tráng Sở Mân Thâm trên lưng đeo một cái ba lô lớn, trên tay còn kéo theo cái va ly 30 inch.

Sở Kiều từ nhỏ đã được nâng niu, có đủ loại kiểu dáng quần áo đồ chơi, Sở Mân Thâm đau lòng tiểu cô nương không có cha mẹ, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất, thế nên mang theo toàn bộ tới đây.

"Nha, lão Sở, mới ra ngoài một chuyến mà đã bắt cóc được một cô con dâu nuôi từ bé mang về đây rồi nha."

Đồng sự trong đại viện Vương tham mưu thấy bộ dáng thế này của Sở Mân Thâm, bèn cười trêu ghẹo.

"Cút đi, cậu đừng nói lung tung a, đây là cháu gái bảo bối của tôi đấy." Sở Mân Thâm cười mắng lại.

"Chào chú ạ!" Sở Kiều ngọt ngào chào hỏi người ta.

"Ai, tiểu bằng hữu, chào cháu chào cháu!" Vương tham mưu cười sờ sờ đầu Sở Kiều, nhìn tiểu cô nương trắng trắng nộn nộn trước mắt, trong lòng tự nhiên sinh ra sự yêu thích. Y cảm thán trong lòng, vẫn là con gái tốt a, nhìn ngoan biết bao a, tiểu tử thúi nhà mình mà ngoan bằng một nửa thế này thôi y đã muốn thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.

"Kiều Kiều, về sau nơi này chính là nhà mới của cháu." Sở Mân Thâm mở cửa căn hộ, nắm tay Sở Kiều đi tham quan một vòng.

"Là nhà của chúng ta!" Sở Kiều sửa lại cho đúng. Tuy rằng cô tuổi còn nhỏ, nhưng là tư tưởng công lược cần phải nắm bắt.

Sở Mân Thâm ấm áp trong lòng. Đúng vậy, hắn hiện tại không phải là người cô đơn nữa, trong nhà đã có thêm một tiểu nha đầu.

"Ha ha! Đúng, là nhà của chúng ta."

Sở Mân Thâm cười bế Sở Kiều lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ trơn bóng của cô, lại xoay vài vòng, chọc đến Sở Kiều sợ hãi kêu lên không ngừng.

"Được rồi, chúng ta dọn dẹp nhà cửa đi."

Để xử lý chuyện nhà, Sở Mân Thâm đã xin nghỉ vài ngày, thế nên hiện tại vẫn còn thời gian.

Phúc lợi trong quân đội vẫn là không tồi, căn hộ được phân cho Sở Mân Thâm rộng hơn 100 mét vuông, lúc trước hắn còn cảm thấy nó quá rộng, vì để tiện nên hắn thường xuyên ở ký túc xá gần hơn, hiện tại ngược lại hắn cảm thấy may mắn không gian nơi này đủ rộng.

Có cần phải xây một phòng để đồ chơi cho Kiều Kiều không? Hay xây thêm một phòng để quần áo? Còn phải cho mua cho cô chút quần áo váy đầm, nữ hài tử thì phải nên ăn mặc đến xinh xinh đẹp đẹp.

Sở Mân Thâm vẻ mặt nghiêm túc mà suy tư.

Nếu đế đám binh lính của hắn biết trưởng quan nghiêm túc xưa nay của bọn họ giờ phút này trong đầu nghĩ đến đều là những chủ đề như ông bố già thế này, chỉ sợ một đám đều sẽ cả kinh đến muốn rớt quai hàm.

Đem từng món quần áo nón giày còn có đồ chơi của Sở Kiều nhất nhất phân loại sắp xếp xong xuôi, mặt trời cũng dần lặn về phía Tây.

Sở Mân Thâm lục lục tủ lạnh, phát hiện chỉ còn lại có vài quả trứng gà cùng một chút rau dưa thì có hơi xấu hổ. Ngày thường một lão nam nhân ăn uống thô tục như hắn, hầu như chỉ tới căn tin giải quyết cho xong, rất ít khi nấu ăn ở nhà, tay nghề cũng rất kém cỏi.

"Kiều Kiều, hôm nay chúng ta gọi cơm hộp đi, ngày mai chú dẫn cháu tới căn tin ăn đồ ăn ngon nha."

Kỳ thật thức ăn ở căn tin cũng chẳng ra gì, phỏng chừng tiểu cô nương cũng ăn không quen.

Sở Mân Thâm cảm thấy, mới ngày đầu tiên hắn dẫn đứa bé về, đã gặp phải thử thách.

Sở Kiều nhón chân nhìn vào tủ lạnh, trong lòng đã có tính toàn.

"Mẹ đã bảo, hiện cháu đang trong thời kỳ phát triển, bớt ăn đồ ăn bên ngoài đi, những thứ đó không sạch sẽ."

Cũng đúng. Sở Mân Thâm ngày thường cũng chú ý xem tin tức, thực phẩm nhiều dầu mỡ rất phổ biến, gây tổn hại lớn cho thân thể, đích xác không thể cho tiểu hài tử ăn.

"Chú ơi, cho cháu ăn đi, Kiều Kiều muốn ăn của chú." Sở Kiều thiện giải nhân ý nói. Trong lòng lại nghĩ, xem ra về sau nhiệm vụ nấu cơm to lớn phải do cô gánh vác rồi. Cô từ nhỏ đã độc lập, từ sau khi ra khỏi cô nhi viện càng là tự mình rèn luyện được một tay trù nghệ tốt. Huống chi, đây cũng có thể là một biện pháp tốt để xoát hảo cảm.

Ăn cái gì? Ăn của mình?

Khụ.

Mẹ nó, Sở Mân Thâm cảm thấy bản thân đã bị một đám lão lưu manh trong quân doanh dạy hư, nhìn vào đôi mắt to trong veo của Sở Kiều, mặt già đỏ lên, trong lòng hung hăng vả vài cái cho chừa cái tật nghe ba chớp ba nhoáng của mình.

"Được rồi, nếu Kiều Kiều muốn ăn, thì để chú đi nấu." Sở Mân Thâm vén tay áo lên, bắt đầu nấu cơm,

Sở Mân Thâm không biết làm món chính, nhưng mì sợi vẫn là biết nấu. Hai người trót lọt qua được một bữa, Sở Kiều cho lời bình trong lòng, cũng không tệ lắm, không đến mức quá khó nuốt. Lại không biết ban nãy bản thân mình vô thức thả thính nam chính một phen.

Ăn cơm rửa chén xong xuôi, đã sắp gần 8 giờ

Sở Kiều xoa xoa đôi mắt.

Tiểu hài tử thân thể chính là bất tiện như thế này, quá mảnh mai, đến giờ thì muốn đi ngủ.

Hôm nay bận rộn cả ngày, Sở Kiều cảm thấy trên người dính nhớp, định đi tắm rồi mới ngủ.

【 Hệ thống hữu nghị nhắc nhở, phòng tắm là chỗ tốt để trao đổi thể dịch. 】

Âm thanh đột ngột phát ta đương Sở Kiều lơ đãng, hại cô thiếu chút nữa trượt chân.

【419, chúng ta thương lượng chút đi, lần sau lúc cậu muốn nhắc nhở tôi có thể uyển chuyển một chút được không? 】 Sở Kiều bất đắc dĩ.

【 Thận xin lỗi, đây là thiết lập tại nhà xưởng của 419, không thể sửa đổi. 】

【 Vậy tôi có thể tự lựa chọn, ách, cái nơi gì đó không? 】vừa nghĩ đến phương thức thực hiện nhiệm vụ này, Sở Kiều vẫn là có chút không thích ứng được.

【 có thể, hệ thống phán đoán nhiệm vụ thành công chỉ biết căn cứ vào số lượng cùng chất lượng của thể dịch. 】

【 Còn có chất lượng? Cái này tính thế nào ? Mỗi ngày phải ăn hàu bổ sung sao? 】 chẳng lẽ là xem độ đậm đặc? Sở Kiều suy đoán lung tung.

【 hệ thống có thể căn cứ vào trung khu thần kinh kiểm tra đo lường, phân tích ra độ đậm đặc trong thể dịch của nam chính được tiết ra bởi tình yêu. 】

【 Cho nên, nếu tôi mạnh mẽ thượng nam chính, chất lượng sẽ không đạt tiêu chuẩn? 】 quả nhiên, cô biết nhiệm vụ sẽ không dễ hoàn thành như vậy mà.

【 Đúng vậy. 】

Cho nên cô cần phải làm là khiến nam chính yêu mình?

Chuyện này khó khăn lớn hơn nhiều so với việc chỉ đơn thuần tiếp xúc thân thể cùng trao đổi thể dịch.

【 Được rồi, 419, cậu còn quy tắc nào nói cho tôi biết nữa không? 】 Sở Kiều có chút hối hận, hệ thống này quả thực không đáng tin cậy.

【 nhiệm vụ đã tuyên bố xong, còn lại yêu cầu ký chủ tự thân khám phá. 】

Nói cũng như không.

Sở Kiều méo miệng, không thèm quan tâm đến cái tên 419 không đáng tin này nữa.

Bất quá, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì cô phải bắt đầu nỗ lực.

"Chú ơi!"

Sở Kiều lôi từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy cùng qυầи ɭóŧ nhỏ của mình, gọi Sở Mân Thâm.

"A, làm sao vậy Kiều Kiều." Sở Mân Thâm vừa lúc rửa xong bát đũa, lau tay từ trong phòng bếp đi ra.

"Cháu muốn tắm!"