Chương 35: Chú ơi, có người nói xấu em

Sở Kiều không hề hay biết về mưu tính của Lý Mộng Nhi, hiện mỗi ngày cô đang hưởng thụ ánh mắt ve vãn ám muội bí mật của Sở tổng huấn luyện viên trước con mắt của công chúng, cũng như thỉnh thoảng lén lút tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào ban đêm. Không giống những nữ sinh khác cảm thấy huấn luyện quân sự gian nan, có chú hai ở đây, cô cảm thấy mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô bỗng cảm thấy ánh mắt của những nam sinh xung quanh nhìn mình có chút kỳ quái.

Mang theo chút khinh thường, một chút kinh ngạc, thêm những ý cười ghê tởm cùng vẻ sắc dục, làm toàn thân cô không thoải mái.

Hơn nữa tình hình ngày càng nghiêm trọng, chưa tới vài ngày, cô liền cảm thấy có rất nhiều bạn học không quen biết đang trộm đánh giá, bàn tán, chỉ trỏ sau lưng cô.

"Mẹ nó! Tức chết lão nương rồi!"

Cuối cùng vào một tối nọ, A Phỉ đá văng cửa trở lại ký túc xá với vẻ mặt u ám. Tiểu Mỹ đi phía sau cô ấy, vẻ tức giận bất bình hiện lên đầy mặt.

"Sao thế?" Sở Kiều tắm rửa xong đang đắp mặt nạ, thấy thế quay đầu lại hỏi.

"Kiều Kiều ngốc của mình, cậu sắp bị người ta bôi đen như đít nồi luôn rồi, vậy mà cậu còn có tâm tình đắp mặt nạ!" Tiểu Mỹ làm ầm lên.

Các cô sớm đã cảm thấy thái độ thay đổi của những bạn học xung quanh đối với Sở Kiều, tối nay hai người thật vất vả chạy ra ngoài thu được tin tưc từ một người biết rõ nội tình, mới biết được là vì sao.

"Mẹ nó, có đứa bịa đặt nói áσ ɭóŧ trong phòng vệ sinh nam trước đó là của cậu!!" A Phỉ nói, "Cũng không biết là ai truyền ra, còn nói tận mắt nhìn thấy cậu đi ra từ phòng vệ sinh! Hiện đang truyền khắp trường rồi!"

"Thật quá độc ác!" Tiểu Mỹ nắm chặt nắm tay, "Bọn mình đều biết cậu căn bản không có nội y ren đen, đám người này, đám người này sao lại nói hươu nói vượn thế chứ!"

Thì ra là thế.

Sở Kiều cuối cùng cũng hiểu nguyên do, nhưng cô không phẫn nộ như họ. Bởi vì cô đoán được là ai, cũng đại khái hiểu được suy nghĩ tối tăm của kẻ nọ.

"Không sao," cô trấn an hai người nói, "Mình đại khái biết là ai bịa đặt rồi."

"Hả? Cậu biết!" Lòng hiếu kỳ của Tiểu Mỹ nổi lên, "Mau nói, là ai là ai!?"

"Đương nhiên là chủ nhân chân chính... của chiếc áσ ɭóŧ kia..." Sở Kiều chậm rì rì gỡ xuống mặt nạ.

"Ai da, gấp chết mình, cậu mau nói đi Kiều Kiều!" Tiểu Mỹ phát điên.

"...Cậu đoán xem?" Sở Kiều trêu cô ấy

"Người ta làm sao biết! Một đám đoán chừng vài ngày đã đủ cốt truyện để viết thành tiểu thuyết người lớn rồi đấy!" Tiểu Mỹ bĩu môi.

"...Lý Mộng Nhi" lúc này, A Phỉ ở bên cạnh nhăc tới một cái tên.

Cũng không phải không có người đoán là của Lý Mộng Nhi, thế nhưng vừa mới đoán đã bị đám nam sinh ái mộ cô ta hành hung, nghiêm cấm bọn họ bôi nhọ nữ thần một cách bừa bãi. Ngược lại, Sở Kiều là người ngày thường khó có thể gần gũi, sẽ không ai tranh cãi giúp cô vài câu khi bị người ta bịa đặt, đến khi phản ứng lại thì sự việc đã truyền đi khắp nơi.

"A Phỉ thật thông minh ~" Sở Kiều giơ ngón tay cái.

"Oa! Thật là cô ta!?" Tiểu Mỹ kinh ngạc cảm thán, "Kiều Kiều cậu trêu chọc gì cô ta mà để cô ta hãm hại cậu vậy?"

Sở Kiều vỗ vỗ mặt, ""Mình lúc ấy ở cách vách... ừm... đi vệ sinh..." Ừm, lời này cũng không tính là nói dối, Sở Kiều hơi đỏ măt, lúc đó cô thật là ở cách vách ... nhưng không phải đi vệ sinh... Mà là thượng Sở thúc thúc nhà cô.

"Đờ mờ... Nhất định cô ta phát hiện ra cậu nghe lén rồi!" Tiểu Mỹ lập tức não bổ toàn bộ quá trình, "Sau đó sợ cậu nói ra, liền trả đũa!"

"Phi phi phi, cái gì gọi là nghe lén!" A Phỉ đập Tiểu Mỹ một phát, sửa lời, "Kiều Kiều đi vệ sinh mà cũng gặp phải chuyện này, thật quá xui xẻo rồi!

"Đúng đúng đúng, xui xẻo đến cực điểm!" Tiểu Mỹ sửa lời, lòng đầy căm phẫn.

Sở Kiều nhìn hai người đang huyên thuyên liền cười đến vui vẻ, cô nghĩ, có thể gặp gỡ những người bạn tốt quan tâm cô như vậy, cuộc sống cấp 3 có lẽ cũng rất không tồi.



Sáng hôm sau, mọi người tập hợp trong tiếng còi, huấn luyện viên tuyên bố nội dung huấn luyện hôm nay là đi bộ huấn luyện dã ngoại. Mọi người phải vác trang bị, trèo qua ngọn núi hoang phía sau căn cứ, sau đó trở về căn cứ trước khi mặt trời lặn.

Bỏ qua tiếng kêu rên của đám đông, các huấn luyện viên nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, hàng trăm người mênh mông cuồn cuộn xuất phát trong ánh ban mai.

Thể lực của Sở Kiều rất tốt, dẫn theo đội ngũ ban nhất đi tuốt đằng trước, thỉnh thoảng còn nắm tay các bạn nữ giúp họ bò lên sườn dốc. Trái lại ở ban hai, Lý Mộng Nhi có thể nói là chúng tinh phủng nguyệt, gánh nặng trên người hoàn toàn do các bạn học nam hỗ trợ mang vác, còn mình thì nhàn tản dạo chơi trên núi, giống như tới đây là để du lịch vậy, còn thường xuyên để ý tới tóc tai, trang điểm.

Đường núi gập ghềnh, cộng với gánh nặng trên lưng, khiến thể lực và sức bền của mọi người đều chịu khảo nghiệm to lớn. Đi chưa được bao lâu, khoảng cách giữa các đội đã bị kéo giãn ra. Một số học sinh thể lực kém, thường phải dừng lại nghỉ ngơi, số khác thì lại tinh lực tràn đầy, bước đi như bay.

Sở Kiều chiếu cố các bạn học nữ trong lớp nên không đi nhanh được, dần dần bị người của ban hai vượt mặt.

Lý Mộng Nhi không biết lúc nào đã tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống Sở Kiều đang ướt đẫm mồ hôi.

"Có huấn luyện viên thân mật đưa nước cho cậu, cậu còn mệt như vậy làm gì?" Lý Mộng Nhi nghiêng đầu, mở miệng cười nói với cô, nghe như câu nói đùa, nhưng ngữ nghĩa lại không rõ ràng, dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

"Thật không biết bạn học Lý từ đâu nghe được những lời vô căn cứ này," Sở Kiều híp mắt, "Có mấy lời, phải dùng não để nói..."

Lý Mộng Nhi bị Sở Kiều thầm châm chọc, khiến cô ta buột miệng thốt ra những lời đã biên soạn cho người khác trước đó, "Lúc đó có người tận mắt nhìn thấy cậu đi ra từ phòng vệ sinh!"

Sở Kiều gật đầu, thừa nhận chuyện này, "Chính xác, lúc ấy mình đi vệ sinh ở đó..."

Tiếng nói của hai người không nhỏ, sau khi nghe được Sở Kiều thừa nhận chuyện này, đám người xung quanh đều trợn tròn mắt.

"Nhưng mà..." Sở Kiều đột nhiên thay đổi, ""Mình đi chính là phòng vệ sinh nữ... Xui xẻo chính là... Quả thực đã nghe thấy tiếng động của một nam một nữ ở phòng vệ sinh nam cách vách... À... Không nói nữa... Dù sao là ô uế lỗ tai mình..."

Mọi người hít hà một hơi, suy đoán lúc trước nay đã trở thành sự thật, quả nhiên có người làm việc đó ở phòng vệ sinh nam! Mọi người nhìn nhau, lòng bát quái hừng hực thiêu đốt. Nghe Sở Kiều quang minh lỗi lạc thừa nhận cô đã ở đó, không chút giấu diếm, rất dễ làm người ta tin phục. Hóa ra Sở Kiều chỉ là nhân chứng vô tình bị trúng đạn.

Lý Mộng Nhi không nghĩ tới, cô ta vốn bịa đặt lung tung, thế nhưng bị Sở Kiều thừa nhận. Không, không thể nào, cô thế nào ở đó được. Lý Mộng Nhi thầm phủ nhận trong lòng, cô ta không thể tin được.

Tuy nhiên, ngay sau đó, trong lòng cô ta nổi lên sóng to gió lớn. Bởi vì cô ta nghe thấy Sở Kiều tiếp tục mở miệng.

"Giọng nữ kia kêu người nam... " huấn luyện viên ca ca "..."

Cái này!

Vậy mà lại cùng huấn luyện viên!?

Sự kiện nam chính trồi lên mặt nước, làm mọi người nhất thời kinh ngạc không thôi.

Không, không thể để cô nói nữa.

Lý Mộng Nhi âm thầm cắn răng, không nghĩ tới cô gái này thật sự ở đó vào lúc ấy!!

Mắt thấy câu nói tiếp theo của Sở Kiều có thể sắp vạch trần cô ta, Lý Mộng Nhi hoảng loạn không thôi. Hiện tại mọi người vừa lúc bò qua một bậc thang đá vừa cao lại vừa chênh vênh, Sở Kiều tạm thời ngừng nói, giúp đỡ kéo tay các nữ sinh trong lớp lên từng người một, mình thì dừng lại ở cuối cùng.

Lúc này, Lý Mộng Nhi thấy những người phía sau còn cách chỗ này một đoạn, người phía trước đều ở trên sườn núi nhìn không tới, đột nhiên liền trở nên hung ác, lợi dụng một lúc bất cẩn không chú ý của Sở Kiều, bèn lén duỗi chân ra ngáng chân cô. Trong nháy mắt, Sở Kiều đứng không vững, ngã xuống sườn dốc.