Chương 40: Chú đừng dọa bạn em

Sở Kiều ở giữa rừng núi hảo hảo bị "Ngăn ngứa" một phen, không còn tinh lực cũng không còn khí lực để lộn xộn, tùy ý để Sở Mân Thâm mặc quần áo cho cô, toàn thân bủn rủn được người đàn ông cõng về căn cứ.

Tuy trên đường hai người hồ nháo một phen, nhưng vẫn còn cách một khoảng thời gian mọi người mới trở về sau khi huấn luyện dã ngoại. Trong căn cứ không có người, Sở Mân Thâm băng bó cái chân bị thương của Sở Kiều xong, hai người mới tắm rửa qua loa một phen, sau đó đưa cô đến phòng y tế trong căn cứ.

"Ừm, mô mềm có vết bầm tím, mắt cá ngoài sưng đỏ," bác sĩ phòng y tế cẩn thận kiểm tra chân Sở Kiều, đưa ra kết luận, "Khớp cổ chân bị tổn thương, nhưng không quá nghiêm trọng."

Cô ấy vừa nói, vừa lục lọi trong tủ thuốc, "Tôi cho em chút thuốc, tuy không gãy xương, nhưng trong khoảng thời gian này khẳng định cũng không thể đứng thẳng hoặc dùng sức, hảo hảo nghỉ ngơi ở chỗ này của tôi đi."

Sở Kiều thầm cười trộm trong lòng, thế này còn tránh được mấy ngày huấn luyện phía sau, cũng coi như là nhờ họa được phúc.

Sở Mân Thâm biết rõ tâm tư nhỏ bé của Sở Kiều, quay đầu lại trừng mắt liếc cô một cái, mới tiếp tục cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò.

Khi màn đêm buông xuống, những sinh viên năm nhất đã huấn luyện được một ngày cuối cùng cũng quay lại căn cứ.

Tiểu Mỹ cùng A Phỉ trước chạy tới phòng y tế hỏi thăm Sở Kiều.

Tiểu Mỹ dùng cả tay chân, điệu bộ biểu diễn cho Sở Kiều một phen trân giằng co giữa A Phỉ cùng Lý Mộng Nhi, cùng với chiêu tuyệt sát cuối cùng của anh Đông, làm Sở Kiều vừa cảm động vừa kinh ngạc.

"Anh Đông, chính là cái người cao to... ban mười?" Sở Kiều ngẫm nghĩ, hỏi.

"Đúng vậy," Tiểu Mỹ gật đầu, tiếc nuối nói, "Đáng tiếc ngày đó thời gian không thích hợp, sau nữa huấn luyện viên tới duy trì trật tự, anh Đông vẫn không lấy ra cái gọi là bằng chứng kia. Nhưng nhìn bộ dáng Lý Mộng Nhi kinh hoảng như vậy, khẳng định là có vấn đề."

Sở Kiều gật gật đầu, trầm ngâm.

A Phỉ hận rèn sắt không thành thép điểm điểm trán Sở Kiều, nhắc lại chuyện Sở Kiều bị thương, "Cậu đó, biết cô ta không có ý tốt,mà còn không phòng bị!"

Sở Kiều cũng rất bất đắc dĩ, "Mình cũng không nghĩ tới, cô ta sẽ ở trước mặt mọi người, trực tiếp ra tay với mình a!"

"A! Thật là cô ta đẩy cậu hả!?" Tiểu Mỹ vỗ bàn một cái rầm, cả giận nói, "Lúc sau cô ta còn liên tục giải thích với bọn mình, là do cậu tự sẩy chân ngã xuống, còn nói cô ta rất áy náy khi không nắm được cậu! Thật là đồ dối trá!"

"Bởi vì cô ta biết mình không có chứng cứ chứng minh," Sở Kiều cười khổ lắc đầu, "Lúc ấy chỗ đó chỉ có hai người, cô ta ngáng chân mình, mình lại không chú ý, cô ta hoàn toàn có thể nói là do mình vấp vào đá nên ngã xuống."

"Đúng đúng đúng, cô ta chính là nói như vậy!" Tiểu Mỹ vội vàng gật đầu, "Hơn nữa thật quá đáng, cậu đã ngã bị thương rồi, cô ta còn không quên bôi đen cậu, nói tổng huấn luyện viên cùng cậu có một chân!!!"

Tiểu Mỹ gióng trống khua chiêng oán giận, không phát hiện A Phỉ đang đưa mắt ra hiệu cho mình, vẫn đang nói tiếp.

"Mới nghĩ tới thôi đã không thể nào!" cô ấy lòng đầy căm phẫn, "Tuy tổng huấn luyện viên rất tuấn tú, nhưng nhìn qua hắn cũng là một lão nam nhân hơn ba mươi tuổi đi! Trời ạ, hai người kém đến gần hai mươi tuổi, Kiều Kiều nhà chúng ta làm sao hạ miệng được! Quả thực quá buồn..."

"Cười......"

Trong lúc Tiểu Mỹ đương rung đùi đắc ý, cô ấy thoáng nghiêng đầu nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa phòng bệnh, sừng sững ở đó, không biết nghe được bao lâu rồi.

"Tổng... Tổng huấn luyện viên..."

Tiểu Mỹ khóc không ra nước mắt, "Huấn luyện viên ngài nghe em nói... em... em không phải... em không phải có ý này... Cái kia..." Ông trời ơi, giáng cho cô một tia sét đánh chết cô đi, nói xấu người ta còn bị đương sự nghe được... ngày mai cô có thể bị phạt chạy hai mươi vòng hay không a ô ô ô.

"Xì!" Sở Kiều nhìn biểu tình xấu hổ kia của Tiểu Mỹ, quả thực buồn cười chết đi được, nhưng vẫn phải cố nén cười, thay cô ấy giải vây, "Khụ, chú, chú lại đây đi, đừng dọa bạn học cháu."

Sở Mân Thâm vốn đi ra ngoài lấy cơm cho Sở Kiều, nào biết vừa trở về liền nghe được một vở kịch như vậy, cũng coi như là đại khái giải thích nguyên nhân Sở Kiều bị thương. Hắn lạnh mặt, đi vào phòng, đặt đồ ăn lên bàn trà cạnh đó.

Chú... Chú?

Tiểu Mỹ cùng A Phỉ nhìn nhau, trong lòng bị cái xưng hô này làm cho nổ tung. Vẫn là Tiểu Mỹ nhịn không được mở miệng hỏi, ""Cái kia... Kiều Kiều à..."

"Hả?" Sở Kiều dù bận vẫn ung dung.

"Tổng... Tổng huấn luyện viên là chú... cậu?" Tiểu Mỹ không dám liếc mắt nhìn người đàn ông mình vừa nói xấu đứng ở bên cạnh, trông mong nhìn Sở Kiều.

"Đúng rồi, lúc trước không nói cho các cậu biết, là sợ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết," Sở Kiều duỗi tay kéo Sở Mân Thâm qua, ý bảo hắn cúi người xuống một chút, dán mặt mình vào gò má hắn, cười tủm tỉm hỏi, "Không thấy hai người mình giống nhau sao?"

Không! Hoàn toàn không nhìn thấy!!

Hai người thầm hô to trong lòng, một hán tử cao to, một mỹ kiều hoa, giống chỗ nào!

"Đúng rồi, tổng huấn luyện viên cũng họ Sở..." Tiểu Mỹ vỗ đầu, cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo của người đàn ông dừng trên người mình, cô đứng ngồi không yên, vội vàng nhấc mông đứng dậy, kéo A Phỉ vội nói, "Ha ha... Tổng huấn luyện viên... Vậy bọn em không quấy rầy Sở Kiều nghỉ ngơi nữa... Tạm biệt... Tạm biệt..."

Ánh mắt huấn luyện viên quả thực giống như một con dao băng, giữa mùa hè thế này mà lại làm cô rùng mình.

Đợi khi hai người rời đi, Sở Mân Thâm mới đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh Sở Kiều, nhìn đóa hoa nhỏ bởi vì Tiểu Mỹ phun tào còn nhịn không được che miệng cười trộm , đen mặt hỏi.

"Lão nam nhân? Hử?"

Sở Kiều vội vàng lắc đầu, "Nào có nào có, chú hai nhà em thiên hạ đệ nhất soái, một chút cũng không già!"

Sắc mặt Sở Mân Thâm chuyển biến tốt hơn một chút, bất quá vẫn hỏi, "Không hạ miệng được? Hử?"

Sở Kiều tiếp tục lắc đầu, ""Sao có thể! Chỉ có chú mới có thể làm em hạ miệng được!"

Nói xong, cô lập tức ngoan ngoãn mà sáp lại chu môi hôn Sở Mân Thâm một cái, người đàn ông thuận thế hé miệng, vươn cái lưỡi lớn ra hảo hảo càn quét khoang miệng Sở Kiều một phen, hôn đến khóe mắt cô gái đỏ lên, mới đại phát từ bi buông cô ra.

Sở Mân Thâm hôn đến mặt mày giãn ra, dời ghế đến ngồi cạnh mép giường, bắt đầu bón cho Sở Kiều ăn.

"Chú à, để em tự làm," Sở Kiều vươn tay muốn đoạt chén đũa, "Em cũng không phải bị gãy tay, để người ta tự ăn đi ~"

Sở Mân Thâm thân thủ nhanh nhẹn tránh đi, lại múc một thìa cơm nhét vào trong miệng Sở Kiều, vờ tức giận nói, "Còn dám nói! Chú thấy chân em bị thương cũng chưa rút ra được bài học đâu! Thành thật kể hết cho chú từ đầu tới đuôi chuyện Lý Mộng Nhi gì đó là như thế nào!"

Sở Kiều thấy chú nhà mình khó được mà phát hỏa, méo miệng, ngoan ngoãn há miệng để hắn đút ăn,vừa nhai cơm, vừa kể từ đầu tới đuôi chuyện của Lý Mộng Nhi.

"Chuyện chính là như vậy," cô nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng, "Hừ, kết quả còn không phải là chú chọc họa!"

Sở Mân Thâm cũng thật không ngờ, ngày đó ở nhà vệ sinh bên cạnh chính là Lý Mộng Nhi, cô gái này còn bởi vì để sót nội y mà hãm hại cháu gái nhỏ nhà mình. Ngày thường hắn nghiêm túc không dễ gần, không có ai dám ở trước mặt hắn đàm luận diễm sự bát quái của học sinh, thế nên hắn cũng không biết chuyện Sở Kiều bị bôi nhọ.

Chuyện làm cho hắn càng thêm tức giận chính là một đám nam sinh tuổi dậy thì lại còn tuyên truyền rộng rãi chuyện thế này, hắn quả thực khó có thể tưởng tượng Kiều Kiều nhà mình chịu bao nhiêu ủy khuất.

"Ngoan, đêm nay em hảo hảo ngủ ở đây, việc này giao cho chú giải quyết."

Không ai có thể thương tổn đóa hoa nhỏ của hắn, hắn rũ hai tròng mắt đen trầm của mình xuống, thầm nghĩ trong lòng.



Sở Mân Thâm làm việc luôn nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, ngoại trừ đối đãi với đóa hoa nhỏ nhà mình, thời gian còn lại hắn vẫn luôn quyết đoán.

Ngày hôm sau khi tập thể dục buổi sáng, học sinh ban hai liền phát hiện huấn luyện viên của họ đã đổi người. Huấn luyện viên cao lớn kia không thấy nữa, thay thế chính là một huấn luyện viên gầy gò khác.

Đám học sinh đều có chút kỳ quái, nhưng sự nghi ngờ này sau khi nhìn thấy thông báo được dán trước cửa nhà ăn vào giờ cơm trưa, đã được giải đáp.

Thông báo kia rõ ràng là mới dán lên, đại ý vì huấn luyện viên nào đó trong lúc công tác bỏ rơi nhiệm vụ, tác phong làm việc bất chính, đã bị miễn chức xử lý.

Tác phong làm việc bất chính... Những lời này rất vi diệu, đám học sinh sôi nổi châu đầu ghé tai, liên tưởng đến nam chính trong sự kiện phòng vệ sinh nam được truyền đi lúc trước kia chính là huấn luyện viên nào đó, "Tác phong bất chính" này rốt cuộc là chỉ cái gì, không cần nói cũng biết.

Nam chính đã có, chỉ còn thiếu nữ chính.

Quan hệ chú cháu giữa Sở Kiều cùng tổng huấn luyện viên bị phơi bày ra ánh sáng trước sự tuyên truyền rộng rãi của Tiểu Mỹ, làm mọi người kinh ngạc rất nhiều, nước bẩn trên người cô cũng theo đó mà rửa sạch.

Đồng thời, cuộc giằng co đối thoại giữa A Phỉ, anh Đông cùng Lý Mộng Nhi trên đường leo núi cũng giống như hoa bồ công anh bị gió thổi bay, rơi vào trong tai đại đa số mọi người.

Huấn luyện viên bị miễn chức kia vốn chính là người huấn luyện của lớp Lý Mộng Nhi, ngày thường có rất nhiều học sinh nhìn thấy Lý Mộng Nhi trò chuyện rất vui vẻ với người ta, mọi người sôi nổi cậu một câu mình một câu, miêu tả cực kỳ sinh động.

Đến buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm vốn nên ở trường học cũng xuất hiện trong căn cứ, sau khi nói chuyện cùng tổng huấn luyện viên một phen, liền ở trước công chúng, mặt trầm như nước mang theo Lý Mộng Nhi rời khỏi căn cứ.

Lúc này, sự tình trên cơ bản đã rõ ràng sáng tỏ, trong lòng mọi người đều kinh ngạc cảm thán, nhìn không ra ngày thường Lý Mộng Nhi mang vẻ đơn thuần thiện lương, sau lưng thế nhưng dâʍ đãиɠ ác độc như thế, thật là mở rộng tầm mắt.

Những nghị luận như vậy mãi đến tận khi kết thúc huấn luyện, trở lại trường học cũng không dừng lại.

Trong nguyên tác, nữ chính Lý Mộng Nhi vốn là ở Nhất Trung thuận buồm xuôi gió vượt qua ba năm cấp 3, sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn cùng nam chính Sở Mân Thâm, hiện giờ trong thế giới này, vừa nhập học đã có một scandal lớn như vậy quấn thân, làm hình tượng của cô ta sụp đổ trong lòng mọi người.

Ngày ấy sau khi cô ta bị giáo viên chủ nhiệm đưa về trường, đã bij kỷ luật. Tuy không nói rõ nguyên nhân xử phạt, nhưng mọi người đều tự hiểu trong lòng mà không cần nói ra.

Lý Mộng Nhi vốn định chờ mọi người dần quên lãng chuyện này, cô ta lại nỗ lực tẩy trắng bản thân, không nghĩ tới trên mạng đột nhiên truyền ra một đoạn video diễm tình, là một video học sinh trung học tham gia party dâʍ ɭσạи, đó chính là một đoạn quá khứ hoang đường thời cấp 2 của Lý Mộng Nhi, cô ta không nghĩ tới lại có video lưu lại, còn có thể bị lộ trên mạng!

Đoạn video này bởi vì những người liên quan đều còn nhỏ tuổi, quy mô rộng lớn, chưa đầy hai ngày đã lan truyền khắp các trang mạng, học sinh trung học chú ý nhất đến những tiêu đề hot thế này, đương nhiên sẽ không bỏ

qua.

Sau khi chuyện như thế này bị bại lộ, thân là một trong những vai chính Lý Mộng Nhi bị cư dân mạng đào ra được. Trên mạng nhận đủ mọi chửi bới, ở trường học cũng nhận hết chỉ trỏ, cuối cùng cô ta lựa chọn thôi học, đi theo một con đường khác hoàn toàn khác với nguyên tác.