Q.2 Chương 1: Người này, ta muốn

Ngoài biển mây, trên đỉnh Côn Luân.

Trong một cung điện uy nghiêm, mọi người đang ngồi vây quanh một thủy kính thần bí khó lường mây tía lượn lờ, thủy kính kia có đường kính ước chừng trăm thước, trên rìa được khảm tinh thạch ngũ hành, còn khắc hoạ rất nhiều trận pháp, là một pháp khí cao cấp.

Giờ phút này, tình cảnh trong Đăng Thiên Thang được phản chiếu trong gương giúp người nhìn rõ ràng, không những = liếc mắt một cái có thể quan sát tất cả thí luyện giả, mà còn có thể thay đổi góc độ theo thời gian, nắm bắt được biểu tình của mọi người.

Trong những thí luyện giả, có thiếu niên tư thế oai hùng tiêu sái, nhẹ nhàng bước lên bậc thang, cũng có những vị trưởng giả nhàn nhã như đi trên đất bằng, nhưng càng nhiều hơn nữa, là tu sĩ bình thường như Sở Kiều, cắn răng kiên trì, ướt đẫm mồ hôi. Hầu hết mọi người đều đến từ khắp các nơi không xa Thiên Uyên giới, muốn thông qua thí luyện, tiến vào thiên hạ đệ nhất đại tông, một bước lên trời.

Nhưng Đăng Thiên Thang, tuy có thể làm người ta một bước lên trời, thế nhưng bậc thang để lên trời này lại còn khó hơn cả lên trời.

Đăng Thiên Tập có tổng cộng ba ngày ba đêm, nhân số mỗi lần tham dự hơn vạn người, nhưng có thể kiên trì đến ngày cuối cùng, chỉ còn lại hơn trăm. Hiện giờ chỉ là ngày đầu tiên, đã có hơn phân nửa khó có thể thừa nhận uy áp, rơi xuống biển mây, mất đi tư cách thí luyện.

Trong cung điện tổng cộng có mười người, ngoại trừ chưởng môn Thanh Vi tôn giả, còn có chín vị cao thủ chân quân đứng đầu Hạo Khí Tông, đồng thời cũng là chín đại trưởng lão ở Hạo Khí Tông.

"Hạt giống tốt lần này không ít a." Một vị lão giả râu tóc bạc trắng vuốt chòm râu cười nói.

"Đúng vậy," một mỹ phụ trung niên mặc hồng y mở miệng tiếp lời, chỉ vào thiếu niên anh tuấn đang tản bộ như ở sân vắng trong thủy kính nói, "Ta cảm thấy hài tử này không tồi, Vô Nhai lão đạo ngươi đừng đoạt với ta nha. "

"Sao lại thế được," lão giả được gọi là Vô Nhai chân quân trừng mắt, "Xích Hà, lần trước ta đã không đoạt với ngươi, lần này ngươi nhường ta đi!"

"Ngươi!"

"Ngươi!"

"Được rồi, được rồi," chưởng môn Thanh Vi ngồi trên bảo tọa đau đầu xua xua tay, "Các ngươi mỗi lần vì tranh đồ đệ đều phải ồn ào đến đỏ mặt tía tai, cũng không sợ tiểu bối nhìn thấy chê cười sao."

"Chuyện này thì có gì mà chê cười," Xích Hà chân quân kia thưởng thức chiếc roi trong tay, "Chúng ta đây gọi là tích tài, nếu không được đi theo sư phụ tốt, những hạt giống tốt này chẳng phải bị sẽ hủy hoại sao."

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói ai là sư phụ không tốt!" Lão đạo kia tức giận đến thổi râu trừng mắt.

"Được rồi được rồi," Thanh Vi vội vàng đình chỉ, "Hai người các ngươi, không thể học Cửu Tiêu một chút sao, phải có chút phong phạm của trưởng lão a!"

Nghe tên được người ta gọi, nam tử vẫn luôn nhắm mắt tu luyện ở phía dưới mở mắt ra, cả người giống như một thanh kiếm xuất ra khỏi vỏ, hàn khí thổi quét đại điện.

"Không có gì không có gì, bọn ta đang nói chuyện, Cửu Tiêu ngươi tiếp tục tu luyện đi."

Chưởng môn thấy mình đã vô tình đánh thức kẻ cuồng tu luyện kia, bèn vội vàng quay đầu trấn an.

Nam tử kia có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, thế nhưng, lại bởi vì mặt vô biểu tình mà có vẻ bất cận nhân tình, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ. Hắn nghe được chưởng môn nói như vậy, liền gật gật đầu, khép mắt lại.

Trước khi nhắm lại, ánh mắt hắn vừa lúc đảo qua thủy kính, nơi đó đang phản chiếu gương mặt đẫm mồ hôi chật vật không thôi của Sở Kiều, nhưng tầm mắt hắn không lưu lại một giây nào, giống như đang nhìn một con kiến giãy giụa, không có chút liên hệ nào với hắn.

Người trong gương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc môt chiếc áo vải thô bình thường, tóc dài buộc sau đầu, hơi cong eo, thật lâu mới nhích được một bước, nhưng lại chưa từng từ bỏ. Cả khuôn mặt nàng nhem nhuốc vì mồ hôi và bụi bặm, nhìn không ra diện mạo cùng giới tính, chỉ có một đôi mắt sáng ngời có thần, thoạt trông giống một thiếu niên.

Mọi người ở trong điện lúc này cũng nhìn thấy bộ dáng của Sở Kiều, trong lòng đều thầm lắc đầu, thiếu niên này dáng vẻ như sắp chống đỡ hết nổi, sợ là ngay cả tối nay cũng không qua được.



Thế nhưng Sở Kiều đã qua được.

Nàng không chỉ vượt qua ngày đầu tiên, mà cả ngày hôm sau, còn kiên trì tới đêm thứ ba, trở thành một trong 100 người còn sót lại trên 9999 cấp bậc thang kia.

Ba ngày qua, Sở Kiều hàng ngàn hàng vạn lần cảm thấy mình giây tiếp theo sẽ không thể chống đỡ được, thế nhưng, nàng vẫn hít một hơi, cắn răng, nắm chặt tay, trúc trắc vận chuyển chân khí trong đan điền, cảm nhận được nó lần lượt bị rút rỗng rồi lại lần lượt được lấp đầy, nhích từng bước một, một bậc rồi lại một bậc nữa tiến về phía trước.

"Ta không tin..." Nàng nuốt xuống một ngụm máu chực trào trong cổ họng, thở hổn hển, "Ông trời dựa vào cái gì an bài ta thành bộ dạng gì... Ta liền phải bộ dạng đó..." Nàng nghĩ đến những gì mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến cảm giác khi mình đáp ứng hệ thống, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

"Nếu... Cái này gọi là Đăng Thiên Thang..." Nàng nâng lên cột sống gần như sắp bị áp cong, nhìn bầu trời đêm đen đầy sao dường như gần trong gang tấc kia, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, "Ta liền phải bước lên nó..."

"Lại đem nó đạp dưới chân!"

Ngày sắp tàn, giờ phút này trong đại điện, mọi người nhìn đôi mắt sáng ngời mà không phục trong gương kia, nghe lời cuồng ngôn có chút buồn cười mà lại non nớt của thiếu niên, trong lòng khẽ nhúc nhích.

"Hậu sinh khả uý a..." Vô Nhai chân quân đỡ râu, như đang nhớ lại thời niên thiếu mình cũng đã từng khí phách như thế.

"Ha ha" chưởng môn ngồi trên bảo toạ nở nụ cười, ông dùng tay điểm điểm thiếu niên chật vật trong gương, nói với nam tử anh tuấn sớm ở bên cạnh đã mở mắt, cũng đang ngưng mắt nhìn thủy kính, "Cửu Tiêu, đứa nhỏ này có chút giống bộ dáng năm đó của ngươi a."

Nam tử kia giờ phút này đã ngừng tu luyện, ôm một thanh trường kiếm ngồi ngay ngắn, mắt nhìn vào trong gương. Tai hắn nghe được lời chưởng môn trêu đùa, chỉ hơi liễm rũ mắt, không tỏ ý kiến.

"Ồ? Cửu Tiêu tiên quân mặt lạnh của chúng ta còn có lúc cuồng vọng không biết trời cao đất dày như vậy sao?" Câu nói của chưởng môn nói khơi dậy hứng thú của các trưởng lão còn lại.

"Ha ha, năm đó a..." Chưởng môn híp mắt, cười hì hì nhớ lại quá khứ, nhưng không trả lời, việc nói một nửa giữ một nửa này quả thực khiến mọi người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ở đầu bên kia thủy kính, Sở Kiều có thể nói là bộ dáng chật vật nhất từ trước tới nay, bước lên bậc thang cuối cùng.

"9999..."

Vào lúc này, mặt trời vừa mới ló dạng, ánh nắng chiếu rọi muôn nơi.

Nghe được hệ thống thông báo buổi thí luyện của nàng đã kết thúc, Sở Kiều thả lỏng tinh thần, trước mắt tối sầm, toàn thân buông xuống như con diều bị đứt dây.

Nàng cho rằng mình sẽ ngã vào trong đám mây, tan xương nát thịt, không ngờ lại ngã vào một vòng ôm lạnh giá.

Sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói mát lạnh như tiếng ngọc thạch gõ chậu ngọc vang lên bên tai nàng, nàng nghe thấy hắn nói ——

"Người này, ta muốn."