Q.2 Chương 2: Thi triển một cái tróc thuật

Khi Lăng Việt nhìn thấy thiếu niên người đầy máu trong gương kia ngã xuống, không biết tại sao, trong lòng hắn khẽ động, thuấn di một cái liền đến trên Đăng Thiên Thang, đỡ được nàng.

Có lẽ là bởi vì đôi mắt tràn ngập sức sống kia của thiếu niên, hoặc có lẽ là bởi vì lời cuồng ngôn muốn sánh cùng trời cao kia của thiếu niên.

Hắn nghĩ, mình không có đồ đệ, có vẻ như bây giờ có thể thu một người.

Mọi người còn lại trong Thái Huyền cung hai mặt nhìn nhau. Cửu Tiêu chân quân luôn lãnh tâm lãnh thanh, chẳng quản sống chết của người khác, lần này lại tự mình đi cứu một đứa bé Luyện Khí kỳ? Còn nói người này, hắn muốn?

Đây là bọn họ nghe lầm? Hay trời sắp giáng hồng vũ?

Chỉ có chưởng môn cười hiền lành, "Xem ra Cửu Tiêu cũng muốn có đồ đệ, rất tốt, rất tốt."

Lăng Việt chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm.

Tuy rằng hắn có chút không rõ lần này vì sao lại xúc động như vậy, vì sao lại cứu một người xa lạ không hề liên quan đến hắn, nhưng nếu đã là người của hắn, vậy hắn cũng sẽ gánh vác trách nhiệm.

Hắn ngự phi kiếm, ôm người về động phủ của mình, đặt người đã hôn mê bất tỉnh lên giường, lại thấy đứa trẻ toàn thân run lên, máu chảy càng thêm mãnh liệt.

Đúng rồi, hắn là biến dị băng linh căn, ngủ cũng là giường hàn băng vạn năm do hàn đàm tạc ra, đứa nhỏ này lại có hỏa linh căn, tiếp xúc với giường hàn băng đương nhiên sẽ không thoải mái.

Lăng Việt cau mày, dùng thần thức xâm nhập vào trong túi trữ vật tìm kiếm một phen, cuối cùng lấy ra một tấm lông hỏa hồ thất phẩm lúc trước tiện tay săn được, trải lên giường.

Thất phẩm hỏa hồ tương đương với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, bất kỳ chỗ nào trên người nó cũng đều được xem như bảo vật giá trị liên thành, lại bị Lăng Việt tùy ý ném vào một góc trong túi trữ vật, lúc này thật vất vả mới gặp lại ánh mặt trời, lại bị coi như tấm thảm bị người ta tiện tay lót. Nếu con hỏa hồ này dưới suối vàng mà biết được, e rằng sẽ tức giận đến mức muốn bò lên cắn Lăng Việt một ngụm.

Tấm lông hỏa hồ hoàn chỉnh này màu sắc rực rỡ, da lông mềm mại bóng loáng, màu đỏ thuần không chút tỳ vết, được trải trên giường hàn băng, như mang đến cho động phủ lạnh lẽo của Lăng Việt một tia ấm áp. Một lần nữa đặt người lên trên tấm lông hỏa hồ, hàng lông mày đang nhíu lại của thiếu niên cuối cùng cũng giãn ra, còn vô thức dụi dụi vào lớp lông mềm mại bên dưới.

Quả nhiên vẫn còn là trẻ con. Lăng Việt mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng đã đưa ra kết luận.

Hắn liếc nhìn vết thương trên mặt cùng vết máu trên người thiếu niên, Đăng Thiên Thang càng lên cao, không chỉ có uy áp tăng, mà cương phong càng là không ngừng, nếu không thể xử lý kịp thời, kim khí bạo liệt của cương phong sẽ lưu lại trong chân khí, cản trở chân khí vận chuyển bình thường.

Hắn không thích có người hầu hạ, trên Cửu Tiêu phong to như vậy, ngoại trừ hắn cũng chỉ có hai tiểu đồng sai vặt, giờ phút này nếu muốn xử lý vết thương, cũng chỉ có thể do hắn làm.

Ngón tay Lăng Việt vừa động, xâm nhập vào túi trữ vật lấy chút dược ra, sau đó tiện tay thi triển một cái tróc thuật, lột bỏ quần áo thiếu niên, lại dùng một cái thanh khiết thuật, thanh lý sạch sẽ bụi bẩn bám trên người cậu.

Nhưng khi ánh mắt hắn lại lần nữa dời về phía cơ thể trần trụi trên giường, động tác của Lăng Việt dừng lại.

Trên khuôn mặt tuấn tú băng sơn vốn luôn bình tĩnh không chút dao động của hắn, rốt cuộc có dấu vết sụp đổ.

Cửu Tiêu chân quân thanh tâm quả dục một trăm năm, chưa bao giờ có nữ nhân thành công tới gần, giờ phút này sắc mặt cứng đờ, hơi lùi về phía sau một bước.

Ai có thể nói cho hắn, vì sao đồ đệ của hắn, từ thiếu niên biến thành thiếu nữ?

*

Giờ phút này, cảnh tượng trước mắt Lăng Việt cực kỳ kí©h thí©ɧ mắt nhìn.

Trên chiếc giường băng rộng lớn, một cơ thể trắng như tuyết đang nằm giữa một tấm thảm lông đỏ rực.Khuôn mặt nàng hơi chau lại, nơi khóe mắt là một nốt ruồi son đỏ, e ấp bên dưới hàng mi thon dài. Dưới sống mũi cao là khuôn miệng anh đào nhỏ không chút huyết sắc, gương mặt xinh đẹp tái nhợt vì mất máu, trên má còn có những vết cắt nhỏ, trông thật điềm đạm đáng thương.

Tầm mắt di chuyển xuống, nơi thu hút ánh nhìn nhất chính là bộ ngực khủng khác hẳn cơ thể nam nhi kia. Băng vải vốn trói buộc nó đã bị thi thuật cởi bỏ, thắt lưng cùng quần áo rải rác bên cạnh, cặρ √υ" mượt mà ngạo nhân kia dường như bị đè nén đã lâu, giờ phút này rốt cuộc được phóng thích, hơi hơi rung động, ửng hồng mơn mởn.

Xuống chút nữa, là vòng eo uyển chuyển không thể chịu nổi những cú ôm siết, vùng bụng bằng phẳng trơn bóng không lông, cùng với... cặp chân tinh tế thon dài.

Trong kiếp sống dài đến trăm năm của Lăng Việt, tâm trí hắn hoàn toàn bị hai chữ tu luyện chiếm cứ, số lần tiếp xúc với nữ nhân chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lại bởi vì biến dị băng linh căn của bản thân, cộng thêm bản mạng công pháp là thanh tâm quả dục 《 Cửu Thiên Huyền Băng Quyết 》, hắn ngay cả sinh lý rung động cũng rất ít, nguyên dương càng là chặt chẽ khóa trụ, mặc dù có lợi cho tu luyện của hắn, nhưng ngày thường luôn là một khuôn mặt lạnh lùng, đối với người khác phái làm như không thấy, dần dà, bên cạnh hắn chính là người sống chớ gần.

Vào lúc này, Sở Kiều nằm trên giường lại chịu tra tấn khó nhịn.

Mặc dù từ trong trí nhớ của nguyên chủ đã biết tu luyện chi đạo, nghẹn một hơi thông qua thí luyện, nhưng dù sao Sở Kiều cũng chưa từng trải qua tu chân, lúc hôn mê không thể khống chế được thân thể. Chân khí pha lẫn cương phong trong cơ thể chạy tán loạn, khiến nàng khổ không thể tả.

Lăng Việt thấy thiếu nữ cuộn tròn thân thể, khí tức quanh thân cũng đột nhiên rối loạn, hắn cũng không quản nhiều nữa, vội vàng tiến lên điểm hai huyệt ĐảnTrung (*), Khí Hải của nàng, đồng thời xòe tay ra bao lấy đan điền dưới rốn nàng, thần thức xâm nhập vào trong thân thể thiếu nữ.

(*) Đản Trung: GIAO ĐIỂM CỦA ĐƯỜNG DỌC GIỮA XƯƠNG ỨC VÀ ĐƯỜNG NGANG QUA HAI Đầṳ ѵú (tóm lại là giữa 2 ngực í)

Huyệt Khí Hải: dưới rốn chừng 1.5 tấc

Sở Kiều là mộc hỏa song linh căn, cương phong thuộc kim, vừa lúc khắc mộc, mộc hỏa chi khí vốn cân bằng trong cơ thể nàng giờ phút này đã sớm mất, cộng thêm công pháp trong cơ thể tự động vận chuyển, không ngừng hấp thu thuộc tính hỏa của linh hồ thất phẩm dưới thân, toàn thân nàng như bị đặt trên lửa nướng, nóng bừng bừng.

Đương lúc vạn phần dày vò, Sở Kiều bỗng cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo lướt qua cơ thể nàng, dán lên da thịt nóng rực của nàng.

Nàng giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, theo bản năng tiến sát lại gần nơi lạnh lẽo, ôm chặt lấy cái tay kia, hấp thu cảm giác lạnh lẽo thấm người.

-----

Tu chân giới sau khi kết đan đều có đạo hiệu, nam chính Lăng Việt, đạo hiệu Cửu Tiêu.

Kim Đan Kỳ được gọi là chân nhân, Nguyên Anh kỳ xưng chân quân, Độ Kiếp Kỳ xưng tôn giả.

-----

Editor có đôi lời muốn nói:

Gửi tặng bạn Anh Đào Hoàng đã donate cho mình nhé . ^_^ vui ghê cơ. Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình.