Q.2 Chương 5: Làm thế nào để trở thành một sư phụ tốt

Lăng Việt mang theo Sở Kiều dạo một vòng trước mặt các sư thúc sư tổ, toàn bộ quá trình không cần lắm lời, theo như lời của Sở Kiều --

Như lưu lại một con chó con vậy.

Bởi trong suốt hành trình Lăng Việt không nói gì, sau khi ném nàng vào trong đại điện liền nhắm mắt đả tọa, để lại một mình Sở Kiều đối mặt những ánh mắt hiếm lạ của các vị chân quân tôn giả.

Quả thực mọi người đều ôm hai mươi vạn phần tò mò đối với nàng, tò mò một đứa trẻ được Cửu Tiêu chân quân coi trọng như nàng có gì đặc biệt. Sở Kiều phát huy công lực bán manh của mình, để măc cho các vị trưởng bối trái xoa phải bóp nhìn một cái, quả thực giống như linh vật.

Tuy Sở Kiều thầm phun tào trong lòng, nhưng khi nhìn vào trong túi trữ vật ước chừng dùng mười năm cũng không hết bảo vật đan dược kia, nàng cũng không ngại hành vi "Lưu nàng" nhiều thêm vài lần.

Hai người lại lần nữa trở lại đỉnh Lãng Phong, nhìn thấy Sở Kiều vì thu hoạch phong phú mà cười tươi như một con chuột nhỏ trộm đươc mật, Lăng Việt không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.

Sư phụ hắn đối với hắn thuần túy chính là nuôi thả, ngoại trừ chỉ điểm trên vấn đề tu luyện, hai thầy trò có thể không nói với nhau lời nào trong suốt mấy năm liền. Trước giờ hắn vẫn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng khi hắn cũng tới tuổi thu đồ đệ, nhìn dáng vẻ thân mật và trìu mến của các thầy trò khác, trong lòng hắn cũng từng có nghi hoặc.

Nếu Sở Kiều là nam nhi thì tốt, nàng sẽ đi lên con đường mà khi nhỏ hắn đã đi, nhưng Sở Kiều lại là nữ hài nhi, đối đầu với ba vạn đại quân ma giới cũng chưa từng nhíu mày nửa phần Lăng Việt đối với việc này trịnh trọng vạn phần rồi lại cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Làm thế nào để trở thành một sư phụ tốt.

Đây là vấn đề lớn nhất mà thiên tài kiếm tu Cửu Tiêu chân quân dương danh tam giới phải đối mặt hiện giờ.



So sánh với những ưu phiền của sư phụ, Sở Kiều đã có những tháng ngày vừa thoải mái vừa hạnh phúc, rất nhanh đã thích ứng với thân phận cùng cuộc sống mới của mình.

Lăng Việt mở cho nàng một gian phòng mới kế bên động phủ của mình, tạm thời xem như là chỗ tu luyện của nàng. Người tu hành không quá coi trọng ngoại vật, chỉ cần có nơi che mưa chắn gió là được. Thế nhưng, Sở Kiều là một người hiện đại đã quen với việc hưởng thụ, thật sự là không thể sống được trong một căn phòng đá trống rỗng, liền tự mình chạy tới luyện khí đường của tông môn lãnh một đống lớn đủ loại đồ dùng cho nhà ở, một phen bài trí lại của mình cùng động phủ của Lăng Việt.

Tuy đều là đồ dùng trong nhà cùng vật trang trí, nhưng cũng đừng xem thường chúng, đó đều là Linh Khí với nhiều thuộc tính khác nhau do luyện khí đường luyện chế, nếu mua, Sở Kiều sẽ phải tốn một đống lớn linh thạch. Chẳng qua ai bảo nàng có một thổ hào sư phụ làm trưởng lão làm chi. Đang học tập làm thế nào để trở thành một sư phụ tốt, Lăng Việt đương nhiên sẽ không bạc đãi tiểu đồ nhi nhà mình trên phương diện tiền tài, bàn tay vung lên, cái ví nhỏ của Sở Kiều liền căng phồng, căn bản không cần sầu lo.

Cứ như vậy, Sở Kiều bắt đầu cuộc sống tu chân của nàng ở Hạo Khí Tông.

Lăng Việt đối với chuyện gì cũng rất dung túng nàng, nhưng duy chỉ có tu luyện, là thực sự nghiêm khắc. Kiếm thuật, trận pháp, bùa chú, thời gian của Sở Kiều bị chia làm mấy phần, mỗi một phần đều không có nghỉ ngơi.

Sở Kiều cũng không kêu khổ, bởi vì nàng biết rõ, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu không có đủ thực lực, vậy kết cục chờ đợi nàng chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn nguyên tác. Ngày đó ở trên Đăng Thiên Thang là hoàn toàn khác biệt, chỉ dựa vào nghị lực không chịu phục để kiên trì, nhưng phẩm giai của bản thân so với những người nhập tuyển thấp hơn rất nhiều. Sở Kiều không biết Lăng Việt coi trọng mình ở điểm nào, nhưng nàng rất cảm kích, cũng rất quý trọng cơ hội không dễ có được này.

HIện giờ nàng cũng chỉ ở Luyện Khí lục giai, dù là ai cũng đều có thể bóp chết nàng. Nhiệm vụ có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng quan trọng nhất vẫn là thực lực của bản thân. Cũng may có một sư phụ tốt nghiêm túc, có trách nhiệm, nếu không hảo hảo ôm cái đùi vàng này, nhanh chóng đề thăng bản thân, nàng mới là đồ ngốc.

"Sư tôn sư tôn, chỗ này ta không hiểu!"

"Sư tôn sư tôn, chiêu thức này ta làm mãi cũng không đúng!"

"Sư tôn sư tôn, vì sao lúc ta ngự kiếm lại luôn bị ngã a? ~"

Sở Kiều cực kỳ giống mười vạn câu vì sao, mỗi ngày đều quấn lấy Lăng Việt hỏi này hỏi kia.

Vốn còn lo lắng Lăng Việt sẽ không kiên nhẫn với nàng, nhưng mỗi lần lén lút quan sát khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngoại trừ vẻ mặt vô cảm như mọi khi, nàng nhìn không ra nửa phần phiền chán, ngược lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lùng là sự kiên nhẫn cùng ôn nhu đối với nàng. Thế nên dần dà, nàng không còn sợ vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Việt nữa, ngược lại càng thích đến gần bên hắn.

Điều này không chỉ bởi vì nàng khát khao học tập, mà còn có một nguyên nhân chính là, ở bên cạnh sư tôn nàng quả thực quá thoải mái!

Không biết có phải do hỏa linh căn của mình quấy phá hay không, bất kể là xuân hạ thu đông Sở Kiều không có lúc nào là không cảm thấy nóng bức cả người. Mùa đông cũng không còn cần nào là chăn điện túi sưởi tay giống với thế giới trước, hiện tại một chiếc chăn mỏng là đủ rồi; mùa đông còn cảm thấy thoải mái, tới mùa hè lại là khổ cho nàng. Tuy có băng hệ trận pháp thêm vào, động phủ rất mát, nhưng toàn bộ thân thể của Sở Kiều tựa như một cái bếp lò, khô nóng khó nhịn, sự lạnh lẽo bên ngoài hoàn toàn không giảm bớt được phần nào.

Nhưng khi ở bên cạnh Lăng Việt, có lẽ nguyên nhân bởi vì Lăng Việt tu luyện băng hệ pháp thuật, Sở Kiều cảm thấy đặc biệt thoải mái khi ở bên cạnh hắn, hỏa khí trong cơ thể đều dịu đi, làm nàng thần thanh khí sảng, thoải mái không thôi. Thế nên, nàng cực thích quấn lấy Lăng Việt.

Bởi sự tồn tại của Sở Kiều, toàn bộ đỉnh Lăng Phong cũng tăng thêm vài phần khói lửa nhân gian.

Lăng Việt vốn một mình một người tu luyện ở đỉnh Lăng Phong đã mấy chục năm, quen với cuộc sống cô tịch, kể từ khi có Sở Kiều, bên tai mỗi ngày đều là âm thanh thanh thúy ríu rít, sự yên tĩnh trước đây đã không còn nữa.

Cũng may Lăng Việt đạo tâm kiên định, ngoại giới quấy nhiễu hầu như rất khó ảnh hưởng đến hắn, một chút ồn ào này căn bản không tính là gì.

Hơn nữa từ mười năm trước 《 Cửu Thiên Huyền Băng Quyết 》mà hắn tu luyện vẫn luôn mắc kẹt ở tầng thứ bảy đại viên mãn, chậm chạp không thể tấn giai, hắn vẫn luôn không biết khuyết thiếu cơ hội là cái gì, tu luyện mỗi ngày chẳng qua chỉ là để củng cố. Thế nên hắn dành phần lớn thời gian dạy dỗ Sở Kiều, cũng càng ngày càng quen thuộc cùng hiểu biết với người đồ đệ này.

Nàng rất thích ăn và nghiện đồ cay.

Nàng thiên tính sợ nóng, nhưng thể chất lại lạnh lẽo.

Nàng rất thích ngự kiếm, lại có chút sợ độ cao.

Thiên phú về trận pháp của nàng cực tốt, nhưng lại vẽ như gà bới.

Trước khi Lăng Việt kịp nhận ra, một tiểu nhân nhi đã lặng lẽ chiếm đóng trong trái tim băng giá và trống rỗng của hắn, ngay cả chính hắn cũng không biết.