Q.2 Chương 6: Kiều Nhi, đừng khóc

Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã là 5 năm.

Trong 5 năm này, Sở Kiều không có một ngày chậm trễ, mỗi ngày đều càng thêm nỗ lực nghiêm túc tu luyện, nhưng không hiểu vì sao, cảnh giới của nàng từ sau đạt tới Luyện Khí đại viên mãn từ ba năm trước, đã không còn đột phá nữa.

Nàng liên tục ba lần Trúc Cơ, mỗi một lần đều lấy thất bại chấm dứt.

Nhìn các sư huynh đệ nhập môn cùng năm đều trở thành Trúc Cơ tu sĩ, người đứng đầu thí luyện Đăng Thiên Tập năm đó - Bùi Tú càng là đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, nàng đứng thứ hai, hiện lại thành đội sổ. Loại tư vị này, thật không dễ chịu chút nào.

Theo lý mà nói, Sở Kiều nền tảng vững chắc, lại là mộc hỏa song linh căn, thiên tư tuy không tính đứng đầu, nhưng cũng coi như ưu việt, Trúc Cơ nho nhỏ hẳn căn bản không thành vấn đề. Nhưng sự thật chính là thế này. Lăng Việt cũng đã từng kiểm tra thân thể đồ đệ, nhưng không phát giác có gì dị thường.

Sở Kiều liên tiếp thất bại, Lăng Việt trời sinh ít nói cũng không biết nên nói lời an ủi như thế nào, lần nào cũng khô cằn ban cho một đống đan dược, còn Sở Kiều vốn đang mắc kẹt trong cảnh giới cũng ngoan ngoãn nhận lấy, trong lòng chỉ có cảm kích.

Trời hửng nắng.

Trên đỉnh Lãng Phong, một bóng dáng mảnh mai mà linh động đang múa kiếm.

Vung kiếm vô hình hướng cổ tùng, trước mắt thoáng lạc kinh hồng.

Hàn quang thanh ảnh theo gió mà đi, một đạo thanh hồng rọi cả trời xanh.

Tiếng thông reo rì rào, sương mù giăng khắp lối, thiếu nữ một bộ hồng y tựa kinh hồng, như một con hỏa phượng trên đỉnh núi mờ sương, mang theo nhật nguyệt đạp sương lạnh, tà áo tung bay theo đường kiếm, kiếm quang như hồng, chiếu phá cả trời cao.

Sở Kiều không biết cảnh tượng bản thân một mình độc vũ lúc này là vẻ đẹp kinh diễm như thế nào, nàng chỉ đang đắm chìm trong kiếm pháp huyền diệu, một bên luyện kiếm, một bên thả mình theo thân pháp Lăng Việt đã dạy, không ngừng cải tiến động tác của mình.

Nhật nguyệt cùng chiếu, theo tầng tầng lớp lớp kiếm pháp tiến dần lên, chân khí trong cơ thể Sở Kiều cũng nhanh chóng vận chuyển, bất tri bất giác, cả một ngọn Lãng Phong gió to nổi lên, mây cuộn gió vần.

Ở trong tâm gió Sở Kiều vẫn không phát hiện ra sự biến hóa của cảnh vật xung quanh, kiếm hoa càng vung càng nhanh, toàn thân bị kiếm quang vây quanh, như sao băng vùn vụt.

"Keng ——"

Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, thiếu nữ vũ động trường kiếm bị một thanh kiếm sắc bén khác ngăn cản, hai thanh kiếm va vào nhau, tiếng va chạm thanh thúy gọi Sở Kiều tỉnh lại từ trong nhập thần.

"Sư tôn..."

Lực đạo trên thân kiếm làm Sở Kiều liên tục lùi về sau, Lăng Việt duỗi vỏ kiếm đang cầm trong tay ra, chống bên hông Sở Kiều, đẩy nhẹ một cái, để Sở Kiều đứng vững trở lại.

"Kiều Nhi, tĩnh tâm."

Âm thanh thanh lãnh vẫn mang theo sức mạnh trấn an lòng người như mọi khi, Sở Kiều cúi đầu đứng trước mặt hắn, như đứa trẻ phạm sai lầm, đầu cúi gằm, ủ rũ không thôi.

"Thực xin lỗi, sư tôn. Ta... Quá nôn nóng..."

Tuy nàng vẫn luôn biểu hiện không thèm để ý, nhưng nỗi bất an cùng nôn nóng đối với đối với việc không thể tấn cấp vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng, điều ấy không thể nào che giấu được trong lúc múa kiếm, nếu không phải vừa rồi sư tôn chặn nàng lại, với tâm thái như thế, e rằng sẽ bởi vậy mà tẩu hỏa nhập ma mất.

"Phục cửu giả, phi tất cao. Khai tiên giả, tạ độc tảo." (*)

Người có thể ngủ đông lâu dài, một khi bay lên, nhất định sẽ tung cánh giữa trời cao. Hoa nở quá sớm, một khi héo úa, sẽ héo úa sớm nhất.

Một bàn tay to vỗ vỗ lên đầu nàng, Sở Kiều ngây ngốc nghe người nam nhân này thốt ra lời an ủi ngắn gọn lại rõ ràng, nàng chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, vẫn không kìm được hốc mắt dần ẩm ướŧ.

"Sư tôn... Sư tôn..."

Người vì sao tốt với ta như vậy?

Loại đệ tử không biết cố gắng như ta, làm mất mặt người như vậy, người lại chưa từng quở trách ta nửa câu.

Sở Kiều cúi gằm đầu, không biết nên nói gì mới tốt.

"Đừng khóc."

Lòng bàn tay khô ráo mang theo hơi lạnh như mọi khi, vuốt ve khuôn mặt đang rũ xuống của nàng, lau đi nước mắt cho nàng.

Sở Kiều ngẩng đầu, hai mắt ướt dầm dề nhìn Lăng Việt, trong mắt tràn đầy tự trách cùng bất an, "Sư tôn, ta không muốn làm ngài thất vọng... Ta, ta có phải vô dụng lắm không..."

Lăng Việt nhìn đôi mắt cùng chóp mũi đỏ hoe của thiếu nữ, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không thể giải thích được. Hơi nóng từ những giọt nước mắt của thiếu nữ truyền dọc theo đầu ngón tay đến l*иg ngực hắn, làm hắn hơi nhíu mày lại, khuôn mặt luôn không có biểu cảm hiếm khi tỏ ra phản đối.

"Vì sao lại tự coi nhẹ bản thân?"

"Con tu đạo không phải vì ta, cũng không phải là vì người khác."

"Hãy suy nghĩ rõ ràng mình muốn gì."

"Nếu lúc nào cũng luôn chú ý đến cái nhìn và quan điểm của người khác, Kiều Nhi, khi đó con mới làm vi sư thất vọng."

Hóa ra... Là nàng nghĩ nhiều sao.

Lời nói của Lăng Việt giống như dòng suối mát, tức khắc tưới tỉnh Sở Kiều đang bị ngôn luận của kẻ khác ép tới không thở nổi. Đúng vậy, vì sao phải quản người khác nhìn nàng như thế nào, dù cho hiện tại có chênh lệch, thì có liên quan gì tới họ! Nàng không tin, mình sẽ không đuổi kịp!

"Cảm ơn sư tôn!"

Khuôn mặt yêu kiều của thiếu nữ lại nở nụ cười, nàng hít hít mũi, ôm lấy người nam nhân cao lớn trước mặt, cọ cọ vào l*иg ngực hắn, "Ta biết sư tôn tốt với đồ nhi nhất!"

Ở nơi nàng không nhìn thấy, bàn tay của người nam nhân dừng ở trên không, do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng rơi xuống trên vai nàng, dịu dàng mang theo sự cẩn thận an ủi cùng quan tâm.



"Nha, đây không phải Sở sư muội sao?"

Ngày đó, Sở Kiều đang theo thường lệ nhận nhiệm vụ ở Chấp Sự Đường, bên tai liền nghe được vài giọng nữ âm dương quái khí. Nàng không để ý lắm, nhận đúng lệnh bài liền chuẩn bị rời đi.

Là môn phái lớn nhất của đạo môn, tài nguyên tu luyện ở Hạo Khí Tông không thể nói không phong phú, nhưng nếu muốn có được tài nguyên, nhất định phải có cống hiến cho tông môn, đây chính là nguồn gốc của Chấp Sự Đường. Mỗi một đệ tử đều có thể nhận nhiệm vụ ở Chấp Sự Đường, từ tìm kiếm bí cảnh, cho tới săn yêu thú, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được tích phân tương ứng, tích phân có thể đổi lấy muôn vàn chủng loại tài nguyên tu luyện trong bách bảo đường.

Mặc dù Sở Kiều có một thổ hào sư phụ, nhưng đồ vật trong tay Lăng Việt thích hợp nàng dù sao cũng là số ít, thêm nữa những nhiệm vụ này vốn chính một phần là của việc tu luyện đề thăng bản thân, thế nên Sở Kiều không hề bài xích. Có thể nói mấy năm nay tuy cảnh giới của nàng không tăng, nhưng kinh nghiệm thực chiến đã từng chút một mà tích lũy.

Song, nàng không muốn tìm phiền toái, phiền toái lại muốn tìm tới cửa.

Một thanh kiếm chắn ngang trước ngực nàng, khiến Sở Kiều không thể không dừng bước, nhìn những người đang đứng chắn trước mặt.

Đó là một vài nữ đệ tử bộ dạng rất có tư sắc, thiếu nữ đứng đầu mặt như hoa đào, trên khuôn mặt có mấy phần kiêu căng.

Đây chính là nữ chính, Tô Nhụy Chi.

Cũng là người vào nội môn cùng năm với nàng, bái nhập môn hạ Xích Hà chân quân.

Tô Nhụy Chi là thủy hệ Đơn Linh Căn, lớn lên trong những câu chuyện về Cửu Tiêu chân quân, một lòng muốn bái nhập môn hạ của hắn, vốn tưởng rằng dựa vào thiên phú cùng công pháp tu hành của bản thân sẽ là người có cơ hội nhất để bái Cửu Tiêu chân quân làm sư, lại không ngờ Đăng Thiên Tập năm đó bỗng xuất hiện một Sở Kiều, cướp đi sự chú ý của Cửu Tiêu chân quân, thay thế nàng ta trở thành đệ tử duy nhất của chân quân.

Tuy nàng ta ở chỗ Xích Hà chân quân cũng là chúng tinh phủng nguyệt, nhưng người ta thường nói, thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất, kể từ sau khi gặp qua Cửu Tiêu chân quân, nàng ta càng thêm nhớ mãi không quên, cho rằng là Sở Kiều đoạt đi sư tôn cùng với cơ duyên vốn nên thuộc về nàng ta.

Tu Chân giới là thế giới cá lớn nuốt cá bé, lấy thực lực luận bối phận. Khi nhập môn, mọi người đều là Luyện Khí kỳ, toàn nhìn vào thực lực của sư tôn. Cửu Tiêu chân quân là người có thực lực đứng đầu trong số các trưởng lão, Sở Kiều cũng thuận lý thành chương thành sư tỷ trong miệng mọi người, chính vì vậy mà mặt ngoài ít nhất Tô Nhụy Chi vẫn có chút tôn kính đối với Sở Kiều.

Nhưng bây giờ, Tô Nhụy Chi đã thành công đột phá Trúc Cơ vào một tháng trước, khi nhìn Sở Kiều vẫn đang ở Luyện Khí, không tránh được tâm cao khí ngạo.

"Thế nào, sư thúc không dạy sư muội ngươi lễ nghi sao, nhìn thấy sư tỷ cũng không vấn an?"

Tô Nhụy Chi nhướng mày, trào phúng cười hỏi.

"Tô sư tỷ."

Sở Kiều ngừng chân ngẩng đầu, "Không biết có gì chỉ giáo?"

Nói nàng thì không sao, nhưng Sở Kiều ghét nhất có người vì nàng mà kéo đến trên đầu sư tôn nhà mình.

-----

Thế giới này thật sự có chút chậm nhiệt. . . . . . Các tiểu thiên sứ muốn ăn thịt thỉnh kiên nhẫn chờ thêm hai chương nữa ~~QwQ