Q.2 Chương 7: Người nên xin lỗi, là ngươi!

"Chỉ giáo thì chưa nói tới," Tô Nhụy Chi từ trên xuống dưới đánh giá Sở Kiều một phen, ánh mắt kia tràn ngập soi mói cùng khinh thường, "Chỉ là có chút nghi hoặc, thật không biết năm đó Lăng sư thúc là mắt mù hay như thế nào lại đi coi trọng cái loại phế vật như ngươi."

Nàng ta vừa nói, vừa phóng xuất ra uy áp Trúc Cơ kỳ, xem ra là muốn ra oai phủ đầu Sở Kiều.

Thế nhưng nàng ta đã quên, Sở Kiều người chân chân thật thât leo lêи đỉиɦ Đăng Thiên Thang, trường kỳ thực chiến rèn luyện càng làm phong phú thêm kinh nghiệm của nàng, đối với chiến đấu vượt cấp đều có thể liều mạng vài phần, há có thể sợ một người vừa mới Trúc Cơ như nàng ta.

"Phế vật?"

Sở Kiều không hề bị ảnh hưởng, ngược lại tiến lên một bước, giơ thanh kiếm đang cầm trong tay lên, chặn đứng thanh trường kiếm trước người của Tô Nhụy Chi, nhếch môi cười lạnh.

"Ha ha, Tô sư tỷ không sợ gió lớn thổi bay lưỡi sao."

Nếu không có buổi nói chuyện trước đó của sư phụ khai đạo cho mình, có lẽ lúc này nàng sẽ bị ảnh hưởng bởi lời trào phúng củaTô Nhụy Chi, tâm tình bất ổn. Nhưng bây giờ nàng đã biết, trong lòng sư tôn chưa bao giờ thất vọng về nàng, vẫn luôn âm thầm ở phía sau cổ vũ cho nàng, ủng hộ nàng, nàng còn gì phải lo lắng?

Cho dù chỉ là một Luyện Khí đại viên mãn, nàng cũng muốn để cho mọi người biết, đệ tử của Cửu Tiêu chân quân Lăng Việt, tuyệt không phải phế vật!

"Nếu Tô sư tỷ muốn chỉ giáo sư muội một phen, sư muội không lời nào để nói." Sở Kiều nhìn thẳng vào Tô Nhụy Chi bằng cặp mắt đen lạnh lùng, nói tiếp, "Nhưng nếu Tô sư tỷ muốn chửi bới sư tôn ta,"" tay nàng dùng sức, thân kiếm chống lại chuôi kiếm của Tô Nhụy Chi, đẩy nàng ta lùi về phía sau hai bước.

"Ta cùng thanh kiếm trong tay ta, đều không đáp ứng!"

"Ngươi!"

Tô Nhụy Chi bị kích động bởi thái độ ngạo khí kia của Sở Kiều, trong cơn giận dữ không màng mấy tỷ muội xung quanh khuyên giải cùng ngăn cản, giơ kiếm chỉ vào Sở Kiều.

"Được, được, được! Vậy hôm nay ta liền chỉ giáo ngươi một phen, để ngươi biết cái gì gọi là kính trọng người trên! Cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"

Dứt lời, nàng ta kéo xuống ngọc bài bên hông, ném về phía Sở Kiều, khıêυ khí©h nhìn nàng.

Sở Kiều vững vàng tiếp được, cũng kéo xuống ngọc bài có hoa văn tương tự bên hông mình, vứt trở lại.

Đây là quy củ của Hạo Khí Tông.

Chúng đệ tử Hạo Khí Tông không được nội đấu, không được gϊếŧ hại lẫn nhau, nếu muốn tỷ thí luận bàn, cần trao đổi ngọc bài thân phận, cùng đặt trên đài Càn Khôn, để tỏ rõ thái độ quyết tâm.

Khi đã lên Càn Khôn Đài, việc bị thương trong lúc so đấu là điều không thể tránh khỏi, nhưng cuộc tỷ thí chỉ kết thúc khi có một người nhận thua, người chiến thắng không được cố ý gϊếŧ đối thủ, cũng như không được dùng ám tiễn lén đả thương người. Thắng thua toàn dựa vào bản lĩnh, ân oán trên đài cũng chấm dứt, dưới đài không được lại dây dưa truy cứu.

Tô Nhụy Chi cùng Sở Kiều đều biết quy củ này, hai người trao đổi ngọc bài, được coi là đã không tiếng động tuyên chiến đồng ý lên Càn Khôn Đài.



"Này, nhanh lên nhanh lên, nghe nói Sở sư muội cùng Tô sư muội lên Càn Khôn Đài đó!"

"Cái gì? Sao hai người đó lại đánh nhau?"

"Sở sư muội? Có phải người Trúc Cơ thất bại ba lần kia không?"

"Đúng đúng đúng, chính là nàng ấy! Còn là đệ tử duy nhất của Cửu Tiêu chân quân đó!"

"Vậy người còn lại thì sao?"

"Người kia là Tô Nhụy Chi, đệ tử đắc ý của Xích Hà chân quân, mới vừa thăng cấp Trúc Cơ!"

"Sở sư muội này không phải là tìm chết sao? Một người ở Luyện Khí làm sao đánh thắng Trúc Cơ..."

"Chán phèo, nói không chừng chỉ là một trận cãi vả nhỏ giữa hai tiểu cô nương."

"Ta nghe nói, hai vị này đều là mỹ nhân a..."

"Ai da, vậy còn chờ gì nữa, đi đi đi, cùng đi xem đi!"

Phía Bắc Côn Luân chủ phong, có một ngọn núi do đá tích lũy mà thành, tên Thương Hoàn. Núi Thương Hoàn không có ngọn, đỉnh núi là tứ giác, hình lòng chảo, hẹp ở phần dưới và rộng ở phần trên, chính giữa lòng chảo là Càn Khôn Đài.

Càn Khôn Đài rộng hơn trăm dặm, được phân cách thành nhiều khối nhỏ, Sở Kiều cùng Tô Nhụy Chi giờ phút này đang tay cầm kiếm đối mặt với nhau, đứng trên đài tỷ thí tại một trong những khối nhỏ đó.

"Sở sư muội, đao kiếm không có mắt, nếu lúc này ngươi nhận thua, mở miệng xin lỗi thì trận tỷ thí này sẽ không còn nữa."

Nhìn dưới đài ngày càng tụ tập nhiều người, Tô Nhụy Chi vuốt vuốt tóc mai, cố tỏ ra bao dung độ lượng, ra vẻ ôn nhu.

"Ồ, xin lỗi?"

Sở Kiều một bộ hồng y, giờ phút này thần sắc lạnh lùng tựa băng sương cực kỳ giống sư tôn của nàng. Không nhìn được bộ dạng giả vờ giả vịt kia của Tô Nhụy Chi, nàng cất cao giọng nói.

"Tô sư tỷ vừa mở miệng liền nói này nói no, nói người phế vật, mắng chửi người mắt mù! Sở Kiều tuy bất tài, nhưng không chấp nhận được có người vũ nhục sư tôn ta! Tô sư tỷ, người nên xin lỗi, là ngươi!"

Dăm ba câu đã nói rõ nguyên nhân của cuộc tỷ thí, "vụt" một tiếng nàng rút trường kiếm trong tay ra, mặt vô biểu tình chỉ vào Tô Nhụy Chi, "Mời!"

Tô Nhụy Chi thấy mọi người dưới đài đều vì câu nói của Sở Kiều mà chỉ chỉ trỏ trỏ mình, nghiến răng thầm hận Sở Kiều, nàng ta cũng không nhiều lời nữa, ném vỏ kiếm đi, giơ kiếm lên đâm về phía Sở Kiều.

"Keng!"

Hai thanh trường kiếm va vào nhau, vang lên tiếng kim thạch va chạm, trên đài hai thân ảnh một đỏ nhất trắng tức khắc giao nhau, rồi tách ra trong tích tắc, bay về phía sau.

"Đinh!"

"Keng!"

"Keng!"

Phiên quang phản chiếu, kiếm khí bay loạn, hai thiếu nữ nhìn như mảnh mai giờ phút này bừng bừng ý chí chiến đấu, trước mỗi lần xuất thủ đều là một lần thăm dò, trong mỗi lần thăm dò đều là âm thầm giao phong. Trong lúc nhất thời ngọn lửa bàng bạc sáng rực trên đài, sấm chớp gió giật.

Đệ tử vây xem phần lớn đều là cùng giai, nhìn trên đài hai người kiếm quang lập loè, ngươi tới ta lui, còn tưởng rằng chỉ là một bên đánh, lúc này xem ra lại là khó phân cao thấp!

Đang trong chiến cuộc, trong lòng Tô Nhụy Chi cũng rất chấn động, vốn muốn tốc chiến tốc thắng, giáo huấn Sở Kiều một phen, nào ngờ thúc giục công lực toàn thân khó khăn lắm mới tương đương, điều này sao có thể! Sở Kiều không phải Trúc Cơ thất bại sao! Sao có thể địch nổi người đã thuận lợi thành công qua cửa như mình! Hai người họ chính là kém cả một cảnh giới đó!

Nhưng tình thế lúc này không cho phép nàng ta có quá nhiều cân nhắc, Tô Nhụy Chi ra sức sử dụng bảo kiếm bản mạng của mình, đối kháng một lần lại một lần công kích liều mạng của Sở Kiều.

Ả Sở Kiều này! Sao lại khó chơi như thế! Chân khí hùng hậu thế này, có thể so được với Trúc Cơ!?

Tô Nhụy Chi không biết, đây là do Sở Kiều hết lần này đến lần khác trong rèn luyện mài giũa mà ra, nàng ta không biết Sở Kiều đã từng chịu bao nhiêu lần thương tích, cũng không biết Sở Kiều sau mỗi lần Trúc Cơ thất bại, đều là không muốn sống ngày đêm tu luyện, cắn răng kiên trì như thế nào.

Tô Nhụy Chi không biết, nếu không phải kém một cảnh giới, nàng ta lúc này đã sớm bị Sở Kiều treo lên đánh!

Nhưng dù kém một cảnh giới, giờ phút này nàng ta ứng phó vẫn cứ không thoải mái. Sở Kiều ngay từ đầu chỉ là thăm dò, nhưng trong mấy chục hiệp giao thủ, sớm đã thăm dò rõ ràng động tác của nàng ta, mỗi lần ra tay đều có thể ngăn cản đường lui của nàng ta.

"A!"

Rốt cuộc, sau một lần né tránh thất bại, Tô Nhụy Chi bị Sở Kiều dùng chuôi kiếm hung hăng đánh một kích, nặng nề ngã xuống mép đài, phun ra một búng máu.

Sở Kiều thở hổn hển, cố nuốt một ngụm máu sắp trào ra cổ họng, đi đến trước mặt Tô Nhụy Chi. Búi tóc sớm đã rối tung trong lúc đánh nhau, quần áo trên người cũng có chút rách nát, nhưng những điều này lại không chút ảnh hưởng nào tới khí thế của nàng. Sở Kiều từ trên cao nhìn xuống Tô Nhụy Chi, ánh mắt vô cùng sáng ngời, như một vì sao sáng trong màn đêm đen.

"Tô sư tỷ, xin lỗi đi!"

"Ngươi!" Tô Nhụy Chi che ngực đau đớn, trong mắt hiện lên tia oán độc.

"Xin lỗi!"

Mũi kiếm của Sở Kiều đang chỉ vào trước mặt nàng ta, dường như nàng ta có thể cảm nhận nhiệt ý nóng rực truyền đến từ thanh kiếm. Nàng ta cắn răng, lòng không cam, nhưng vẫn không thể không mở miệng.

"Xin lỗi... Ta thu hồi lời nói của ta!"

"Nói cái gì!"

Sở Kiều nhướng mày, không tiếp nhận lời xin lỗi mơ hồ không rõ như vậy.

"...Nói ngươi là phế vật," Tô Nhụy Chi siết chặt nắm tay, "... Nói sư tôn ngươi mắt mù!"

Nghe được câu trả lời thỏa đáng, Sở Kiều không muốn dây dưa với Tô Nhụy Chi thêm nữa. Nếu không phải hôm nay Tô Nhụy Chi chọc trúng điểm mấu chốt của nàng, nàng mới lười chọc phải phiền toái.

"Sự thật chứng minh..."

"Ánh mắt sư tôn ta từ trước đến nay rất tốt... Hơn nữa..."

Sở Kiều thu hồi kiếm trong tay, nhìn xuống Tô Nhụy Chi, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng.

Cả người nàng duyên dáng yêu kiều, thẳng tắp như tùng, sắc mặt như thường mà mở miệng, không tự mãn kiêu ngạo vì đã vượt cấp thắng địch, chỉ như đang trình bày một sự thật mà thôi.

"Phế vật cũng không phải ta..." Mà là một người khác.

Nhận được lời xin lỗi mà nàng mong muốn, Sở Kiều xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Sở Kiều cảm thấy sau lưng có một luồng gió bất ngờ ập đến, mà nàng đã không kịp tránh!