Q.2 Chương 8: Bất Tu Vũ

Trước khi tỷ thí, Tô Nhụy Chi tuyệt đối không nghĩ tới mình lại thua. Nhưng sau khi nàng ta chân chính bị đánh bại mà ngã xuống đất, ngoài miệng mặc dù bất đắc dĩ phải nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng nàng ta lại không phục chút nào, chỉ cảm thấy là do mình nhất thời khinh thường nên mới không địch lại.

Làm đệ tử đắc ý của Xích Hà chân quân, trên ngườiTô Nhụy Chi tự nhiên có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, vừa rồi nàng ta một mặt xin lỗi, lại một mặt lặng lẽ từ trong Tu Di Giới lấy ra một món đồ chỉ dài gần một tấc, nắm trong tay.

Đó là " Bất Tu Vũ ".

Là khi nàng ta Trúc Cơ được sư huynh tặng cho.

Bất Tu Vũ được lấy từ trên người yêu thú lục giai Bất Tu Điểu, là chiếc lông đuôi mệnh môn của Bất Tu Điểu. Yêu thú Bất Tu Điểu tuy chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn như vô hại, nhưng bởi vì kỹ năng thiên phú " ẩn hình " mà khó có thể bắt giữ, lại càng bởi vì tốc độ phi hành cực nhanh, tự thân mang theo kịch độc khiến chúng tu sĩ dưới Kim Đan không dám coi thường.

" Bất Tu Vũ " trong tay nàng ta không ai có thể nhìn thấy, bởi vì chiếc lông đuôi nho nhỏ kia hoàn toàn trong suốt. Chỉ có phần rìa sắc bén như mũi đao kia nhắc nhở Tô Nhụy Chi giờ phút này nàng ta đang nắm giữ một vật mang theo sát khí như thế nào.

Thừa dịp lúc Sở Kiều xoay người buông bỏ cảnh giác, Tô Nhụy Chi âm thầm thúc giục chân khí, phóng mạnh chiếc lông đuôi trong tay về phía Sở Kiều đang không hề phòng bị!

Bởi vì chiếc lông kia trong suốt, có thể nói là ám khí danh xứng với thực, làm người ta khó lòng phòng bị.

Bất Tu Vũ giống như một chiếc phi tiêu ẩn hình, bắn nhanh mà ra, trong giây lát liền bay tới sau lưng Sở Kiều.

Tuy không nhìn được phía sau là vật gì, nhưng trực giác và phản ứng đối phó được dưỡng thành trong mấy năm rèn luyện của Sở Kiều cũng không kém, tuy không kịp tránh né, nhưng Sở Kiều vẫn trở tay giơ chuôi kiếm lên bảo vệ tâm mạch, cơ thể hơi nghiêng sang bên, giảm thương tổn xuống đến mức thấp nhất.

"Phập——"

Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.

Cùng thời khắc đó, nhìn thấy Sở Kiều trúng chiêu, đang nhịn không được lộ ra ý cười, trước mắt Tô Nhụy Chi chợt lóe lên một tia sáng, gò má đau đớn, cười không nổi nữa.

Một thanh kiếm sắc bén tỏa hàn khí bốn phía lướt qua cổ nàng ta, mũi kiếm nặng nề ghim xuống đất, lưỡi kiếm bởi vì lực đạo mà vẫn còn hơi rung động. Mặt đất vốn kiên cố như kim thạch, lại bị ghim ra những vết nứt như mạng nhện!

Có thể nghĩ, người thi kiếm dùng bao nhiêu lực đạo!

Tô Nhụy Chi bị tập kích bất thình dọa sợ tới mức cả người cứng đờ, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một người chết của chủ nhân thanh kiếm kia, sâu trong đáy lòng nàng ta sinh ra thật lớn hàn ý.

Người tới lại là Cửu Tiêu chân quân!

"Sư, sư thúc!" Tô Nhụy Chi lắp bắp gọi người tới một tiếng, nhưng không ai đáp lại.

Ánh mắt nam nhân nhìn nàng ta quá mức âm u, khiến Tô Nhụy Chi ngay cả muốn giải thích cũng nói không nên lời. Nàng ta trơ mắt nhìn nam nhân ôm lấy Sở Kiều sắc mặt tái nhợt, triệu hồi tiên kiếm, không quay đầu lại rời khỏi nơi này, mới bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Trong nháy mắt vừa rồi, nàng ta thế nhưng lại cảm nhận được sát khí trước nay chưa từng có!



Đứng trên phi kiếm, Sở Kiều ấn vào l*иg ngực bị thương của mình, ngoan ngoãn tựa vào trong l*иg ngực của sư phụ.

Giờ phút này nam nhân mặt trầm như nước, cả người tản ra khí áp trầm thấp.

Sở Kiều hoàn toàn không còn bộ dáng lạnh lùng như ở Càn Khôn Đài kia, mà lại giống như một tiểu tức phụ cắn môi ủy khuất, một tay còn vụиɠ ŧяộʍ túm lấy ống tay áo của sư tôn nhà mình, lắc nhẹ.

"Sư tôn..."

Nàng sợ hãi lên tiếng.

Không ai đáp lại.

"Sư tôn ~"

Sở Kiều lại kêu lần nữa, tay nhỏ lắc lắc ống tay áo của nam nhân, vẫn là không có kết quả.

Aiz, xem ra lần này thật chọc sư tôn tức giận.

Sở Kiều thầm than nhỏ, ngày thường sư tôn tuy ít nói nhưng không khi nào không đáp lại nàng, không ngờ đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm xúc lộ ra ngoài như thế này.

"Ui... Đau quá!"

Sở Kiều dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, khẽ hô ra tiếng.

Lần này, nam nhân giả bộ một lòng ngự kiếm lại thời khắc chú ý đến nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, lập tức bế nàng lên, tốc độ phi kiếm dưới chân đột nhiên tăng mạnh, như sao băng xẹt qua chân trời, bay về đỉnh Lãng Phong.