Chương 8: Chú ơi, cháu muốn nghe kể chuyện

Sau khi Sở Mân Thâm bắn ra, cả người cũng tỉnh táo lại.

Hắn lạnh mặt, mở vòi sen, đứng lên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho mình cùng Sở Kiều, sau đó dùng khăn tắm quấn Sở Kiều thành một cái bánh chưng nhỏ, ôm cô nhét vào ổ chăn trong phòng cho khách sớm đã sửa sang lại.

Sau đó không quay đầu đóng lại cửa lại, bỏ đi.

Sở Kiều cắn chăn nhỏ.

Bỗng nhiên hiểu được cảm giác chua xót "xong việc liền không nhận người" mà trong tiểu thuyết thường hay nói tới.

Chú hai thối, chú hai hư.

Lúc này đã là cuối thu, Tây Nam lại là nơi thời tiết nhiều mưa, Sở Kiều nghe tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, mau mưa đi, sấm sét đi.

Một bên nghĩ, thân thể lại không chống được cơn buồn ngủ xâm nhập, dần dần nhắm mắt lại.

"Đùng đoàng ——"

Tếng sấm rền rĩ đánh thức Sở Kiều, cô dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.

Đã 12 giờ rồi.

Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng ren màu xanh da trời, ôm gấu bông nhỏ của mình đứng dậy, mang dép lê, lạch bạch đi về phía phòng ngủ chính của Sở Mân Thâm.

Không cần hệ thống nhắc nhở cô cũng biết, phòng ngủ là nơi tốt để bồi dưỡng tình cảm + tiếp xúc thân thể tiếp xúc.

Huống chi cô còn nhỏ như vậy, sợ sấm sét, muốn ngủ cùng người lớn, cái cớ như vậy tốt đến không thể tốt hơn.

Đương nhiên.

Chỉ cần lên được chiếc giường kia, Sở Mân Thâm lại muốn để cô xuống, sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.

"Cốc cốc cốc ——"

Khi nghe thấy tiếng đập cửa, Sở Mân Thâm đang mặt mày nghiêm túc mà nhìn kế hoạch thao luyện trong tay. Nhưng trong thâm tâm hắn lại biết, suy nghĩ của mình sớm đã bay xa.

Lúc thì nghĩ, anh trai chị dâu thi cốt còn chưa lạnh, đêm nay hắn lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy với con gái của họ, thật là đáng chết.

Lúc lại thấy trước mắt hiện lên da thịt trắng nõn cùng cặp mắt to sáng ngời động lòng người của Sở Kiều. Cơ thể bất giác nhớ lại kɦoáı ƈảʍ vô biên mà hắn chưa bao giờ có khi dục vọиɠ phun trào.

Không có ai mở cửa, Sở Kiều kiễng chân tự vặn nắm cửa.

"Kiều Kiều, làm sao vậy?"

Nhìn cô gái nhỏ vẫn còn ngái ngủ, mặc váy ngủ ôm thú bông, Sở Mân Thâm buông tư liệu trong tay xuống, ngồi dậy.

"Hức, chú hai, cháu sợ."

Sở Kiều dụi dụi mắt, tay chân nhanh nhẹn bò lên trên giường, chui vào trong ổ chăn to rộng, vùi đầu vào bên hông Sở Mân Thâm.

Sở Mân Thâm nghiêng tai, nghe tiếng sấm sét ầm ầm ngoài phòng, khó có thể đẩy Sở Kiều đẩy ra, cô gái nhỏ hiện tại không có cha mẹ, có thể dựa vào chỉ có hắn.

Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Mân Thâm lại mềm mại hơn vài phần.

Chuyện tối nay chỉ là một lần sai lầm.

Kiều Kiều còn nhỏ, rất nhanh sẽ quên đi.

Sở Mân Thâm tự nói với mình như vậy, như là đang thôi miên bản thân. Quên đi sai lầm lần này, hắn như cũ là người chú tốt của Kiều Kiều.

Mình là người thân duy nhất của con bé.

Mình phải thương con bé, yêu con bé.

Mình phải nuôi dạy con bé trở thành cô gái tốt độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Sở Mân Thâm vỗ vỗ tay Sở Kiều, ra hiệu bảo cô buông ra, mình thì đứng dậy đi lấy gối cùng chăn nhỏ cho Sở Kiều.

Sao mình có thể nhẫn tâm, ném cô gái nhỏ vào trong căn phòng tối đó một mình?

Trở về từ phòng ngủ phụ lạnh lẽo, Sở Mân Thâm trong lòng lại đấm cho mình một đấm.

Con bé còn nhỏ như vậy, mỏng manh như vậy, còn cần rất nhiều sự quan tâm cẩn thận tỉ mỉ.

Nên ngủ chung với hắn.

Vạn nhất buổi tối đá chăn thì sao? Chính mình cũng dễ tùy thời chăm sóc.

"Chú ơi, cháu muốn nghe kể chuyện."

Sở Kiều đã ngủ một giấc, hiện tại không còn buồn ngủ nữa. Dựa vào trên giường, chớp chớp đôi mắt to, nhìn Sở Mân Thâm.

Hừ. Muốn ném tôi xuống.

Phạt anh kể chuyện cho tôi nghe.

Kể chuyện?

Trong đầu Sở Mân Thâm chỉ có điều lệ quân đội, làm gì có câu chuyện nào thích hợp để kể cho trẻ con nghe.

Hắn chợt nhớ ra, bước tới bên kệ sách.

Trên đó có một tập truyện chưa mở, vốn là món quà sinh nhật năm nay hắn chuẩn bị tặng cho cô gái nhỏ.

Cũng may, hiện tại vừa lúc có tác dụng.

Sở Mân Thâm xé giấy gói, cầm sách ngồi lên giường.

Hắn bật ngọn đèn ở đầu giường, dưới ánh đèn vàng ấm áp, chậm rãi mở ra trang đầu tiên.

"Trên tinh cầu của hoàng tử bé, vẫn thường có những bông hoa rất đơn giản, điểm trang chỉ bằng một vòng cánh hoa, và chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, và chẳng làm phiền ai. Một buổi sáng, chúng hiện ra trong cỏ rồi lại héo tàn vào chiều tối.Nhưng cái cây hoa ấy, một ngày kia, đã nảy mầm từ một cái hạt không biết từ đâu tới.

Hoàng tử bé đã theo dõi cái mầm con không giống với các mầm con nào khác. Nó có thể là một loại baobab mới. Nhưng cái cây nhỏ liền thôi không lớn lên nữa, và bắt đầu sửa soạn để ra hoa. Hoàng tử bé chứng kiến sự xuất hiện của một cái nụ lớn, cảm thấy rõ ràng từ cái nụ này sẽ lộ ra một điều kỳ diệu.

Nhưng đoá hoa vẫn cứ điểm trang hoài, nấp kín trong căn buồng xanh của nó. Hoa chưa chọn kỹ mầu sắc của mình. Hoa chậm rãi trang phục, sửa lại ngay ngắn từng cánh hoa. Hoa không muốn hiện ra nhàu nát như cái mồng gà. Hoa chỉ muốn lộ ra trong sắc hương rực rỡ.

Ôi chao! Hoa thật là điệu! Cuộc trang điểm huyền bí của nàng kéo dài từ ngày này sang ngày nọ. Và rồi tới một sớm mai, đúng giờ mặt trời mọc, nàng hiện ra.

Và nàng, vốn đã công phu đến như thế, bây giờ vừa ngáp vừa nói:

" Ôi! Em chỉ vừa thức dậy... Em xin lỗi anh... Tóc tai em còn rũ rượi thế này.... "

Thế là hoàng tử bé không nén nổi sự ngưỡng mộ:

" Nàng thật là đẹp! "

Hoa trả lời một cách nhẹ nhàng:

" Thật vậy sao, và em lại cùng sinh ra với vầng dương..."

Hoàng tử bé biết ngay cô nàng không lấy gì làm khiêm tốn lắm, nhưng nàng thật là dễ thương!

Nàng nói thêm ngay sau đó: " Đã đến giờ điểm tâm, có phải anh không, xin anh hãy nhớ đến em..."

Thế là hoàng tử bé, đầy xấu hổ, đi tìm một chiếc thùng tưới đầy nước mát và tưới cho bông hoa.

"Chiều tối anh hãy đặt em trong bầu kính nhé. Chỗ anh rét lắm. Thiếu tiện nghi quá. Ở chỗ em.... "

Nhưng cô nàng im bặt. Cô đến đây lúc hãy còn là hạt...."

Đọc đến đây, Sở Mân Thâm dừng lại, hắn phát hiện, Sở Kiều đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Sở Mân Thâm nhẹ tay nhẹ chân bế Sở Kiều ngã vào người hắn lên, sửa lại gối, đặt cô nằm cạnh hắn.

Nhẹ nhàng tắt đèn, Sở Mân Thâm nằm xuống, khẽ đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên trán Sở Kiều.

Hắn nghĩ. So với hoàng tử bé

Hắn càng nguyện ý làm một người thợ trồng hoa.

Bây giờ trong tay hắn có một hạt giống hoa nhỏ vừa mới nẩy mầm.

Nũng nịu, non nớt.

Cô vẫn còn nhỏ bé và mong manh như vậy, muốn chờ cô lớn lên, có lẽ phải chờ rất rất lâu.

Còn cần hắn che mưa chắn gió, tưới nước bón phân cho cô..

Cô sẽ dần lớn lên, trở thành một bông hoa hồng đẹp đẽ, thơm ngát, mỏng manh.

Hoa hồng sẽ thuộc về một hoàng tử bé nào đó.

Mà trước lúc ấy, hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Ngủ ngon, cô gái nhỏ của tôi.

Ngủ ngon, hoa hồng nhỏ của tôi.

-------

Trong lòng chú Sở, Kiều Kiều là bông hoa hồng duy nhất trong tim chú.

Chương sau, hoa hồng nhỏ sẽ lớn nha