Chương 1-1. Ba Bị Bệnh, Bỗng Nhiên Xuất Hiện Một Người Anh Trai

Trong buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ tháng 5, giáo viên tiếng Anh lại dạy quá giờ.

Nhưng thay vì về nhà đối mặt với người ba âm binh của mình, Tưởng Nhung lại muốn ở lại trường.

Anh khá ít nói, mặc dù điểm số của anh đứng đầu lớp, nhưng cảm giác tồn tại của anh rất thấp, cũng không có bạn bè, khuôn mặt xinh đẹp giống hệt mẹ mình vừa là ưu điểm cũng vừa là lí do khiến anh bị Tưởng Thế Mẫn đánh đập —- người đàn ông đó sau khi ly hôn suốt ngày say xỉn và suy sụp, thích dùng tay đánh Tưởng Nhung, lí do là "Không muốn nhìn thấy khuôn mặt của tiện nhân kia".

"Vì sao không đưa con đi cùng?"

Tưởng Nhung nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiéu trong kính cửa sổ, thầm hỏi, nhưng không ai có thể trả lời anh.

Nơi anh bị đánh tối hôm qua vẫn còn đau nhức, tìm tạm một miếng dán lên người, vết thương trên trán cũng dùng băng cá nhân che lại, nhưng bên cạnh vẫn còn dấu vết bầm tím.

Thực sự không muốn về nhà.

Bị đánh cũng không sao, anh cũng không sợ đau. Nhưng Tưởng Thế Mãn gần đây càng ngày càng kỳ quái, sau khi đánh Tưởng Nhung một trận lại đưa tay sờ mặt, xoa eo, thân mật cứ như tình nhân chứ không phải ba con.

Thậm chí có một hôm đã nửa đêm, Tưởng Nhung tỉnh dậy đi vệ sinh, thoáng thấy ông ta ở trong phòng tắm ngửi qυầи ɭóŧ của anh vừa mới cởi ra lúc tắm, còn chưa kịp giặt.

Ngay lúc đó, anh gần như sợ hết hồn, sau khi loạng choạng trở về phòng, anh không khỏi tự hỏi mình có nhìn nhầm không. Đến bây giờ anh vẫn tự thuyết phục bản thân rằng "chỉ là do Tưởng Thế Mẫn say rượu làm càn", nhưng anh không dám hỏi đối phương, dù gì đó cũng là ba ruột của anh.

Nghĩ đến đây, Khương Nhung thở dài một hơi.

Đêm hè đến muộn, anh ngồi xổm ở góc phố, ngẩn người.

Đối với anh, kỳ nghỉ năm ngày thật sự quá dài.

"Học sinh, cậu không về nhà sao?"

Một giọng nói ôn nhu đột nhiên từ trên đầu truyền đến, Tưởng Nhung ngẩng đầu lên, một người đàn ông xa lạ mặc áo sơ mi đen bình tĩnh đứng ở trước mặt anh, trầm mặc nhìn anh.

Tưởng Nhung không trả lời hỏi: "Anh không nóng sao?"

“Không, tâm yên tĩnh sẽ không thấy nóng.”Người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, hắn rất đẹp trai, khoảng 27-28 tuổi, cử chỉ tràn đầy khí chất khó có thể tiếp cận.

Người kia ngồi xổm trên con đường đá phủ đầy rêu, có vẻ không đồng điệu với hoàn cảnh xung quanh, cứ như một con thiên nga lộng lẫy sa vào vũng bùn.

Tưởng Nhung không hiểu làm thế nào mà một người như vậy lại có thể xuất hiện trong con hẻm này.

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Người đàn ông chống cằm, lười biếng hỏi: “Sao cậu không về nhà?”

“Tôi không muốn về.” Tưởng Nhung thì thào, “Ở nhà chán lắm.”

Anh xấu hổ khi nói ra sự thật. Người nghèo thì thận trọng hào phóng, người giàu thì thoải mái lại keo kiệt, anh không muốn thể hiện tình trạng khó khăn của mình trước mặt người lạ.

“Là vậy sao.” Người đàn ông đứng lên cười: “Có muốn cùng anh đi mua sắm trong thành phố không?

Tưởng Nhung: "... Không, tôi không biết anh."

"Vậy cậu có biết Lam Hải Linh không?"

Đã lâu Tưởng Nhung không còn nghe thấy cái tên này từ miệng người khác, có chút sững sờ; "Lam Hải Linh nào?"

"Khi nghe thấy cái tên này, trong đầu cậu nghĩ đến ai?"

Tưởng Nhung do dự: "Là mẹ của tôi, nhưng..."

... Nhưng mười năm trước, bà ấy đã bỏ tôi lại một mình.

Người đàn ông có vẻ ngồi đến mệt rồi, đổi sang một tư thế thoải mái hơn: "Đúng vậy."

Tưởng Nhung không thể hiểu được nhìn chằm chằm hắn: "Cái gì?"

Người đàn ông đưa tay về phía anh: "Chào cậu, tôi là Nghiên Sâm Uất , Nghiêm trong nghiêm khắc, Sâm trong Sâm Lâm (rừng rậm), Uất trong hoa uất kim hương."

Tưởng Nhung nhìn chằm chằm bàn tay hắn, cảnh giác nói: "Nhưng tôi không biết anh."

Nghiêm Sâm Uất khẽ cười: "Không thành vấn đề, sau này tôi sẽ làm quen với cậu, ai bảo tôi là anh trai của cậu. Ồ, chính xác mà nói, là anh trai kế của cậu, Lam Hải Linh là mẹ kế của tôi. Bà ấy nhờ tôi đón cậu đến Nghiêm gia ... Cậu là Tưởng Nhung đúng không? "