Chương 1: Tiết Tử

Truyền thuyết nói rằng: Ở nơi giao tiếp của ba ngàn thế giới, có tồn tại một vị Chủ thần huyền bí trong không gian giao dịch.

Trong mỗi thế giới, chỉ có "khí vận sủng nhi" mới có thể mở ra con đường thông vào.

——Nếu lấy linh hồn giao dịch, thì có thể có được bàn tay vàng nghịch thiên.

Huyết sắc lan tràn.

Ngày hôm đó, chủ thần giao dịch với không gian.

Nhan Vũ một thân áo choàng đen, cúi đầu, cả người đầy thương tích bị "khóa thần tiên" giam vào trong hư không.

Mỗi đốt xương của cô đều bị dây xích lạnh buốt hung hãn đâm qua, toàn thân máu thịt lẫn lộn.

Máu tươi thấm ướt khiến quần áo trên người ngày càng nặng nề, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, cảnh tượng giống như Tu La địa ngục.

"Mau giao ấn ký Chủ thần ra đây !" Một âm thanh chợt vang lên.

Cô cố gắng nhấc mi mắt lên, nhìn qua cái mũ choàng kia có thể thấy được một nữ tử đang vênh váo tự đắc.

Cả thân tiên y, phong thái phiêu phiêu, nào có nhìn ra được người như vậy lại từng có bộ dáng chật vật quỳ xuống cầu xin cô cơ chứ.

Nhan Vũ cố đè nén những cơn đau đớn trên người, nở một nụ cười trào phúng.

"Điều kiện đôi bên đã thỏa thuận xong, giao dịch công bằng.... "ta" cho ngươi thân thể, biến ngươi từ một tạp dịch nho nhỏ trở thành một huyền tiên (nghĩa gần giống với thần tiên) như ngày hôm nay, ngươi còn muốn cái gì nữa ? Bạch, Thúy, Hoa ?"

"Ngươi !" Nghe được cái tên đầy khuất nhục mà nàng ta cất giấu sâu trong ký ức kia, Bạch Nguyệt Linh không nhịn được mà phát hỏa, tiến lên một bước, dùng linh kiếm đâm xuyên qua ngực Nhan Vũ.

"Câm miệng !" Nàng ta thẹn quá hóa giận quát.

"Ngươi cho ta thân thể thì như thế nào ? Ngươi chung quy chỉ là muốn linh hồn ta sau khi chết mà thôi ! Lại nói, ta là "khí vận sủng nhi" của thế giới ! Sinh ra đã định trước là sẽ chiến thắng."



Nhan Vũ cong môi: "Đúng vậy, ngươi luôn không muốn ăn khổ, đúng chứ !"

Bàn tay vàng là một lối đi tắt, nếu đã mở ra trước thời hạn nhân sinh, tại sao lại không chịu trả giá chứ ?*

"Ngươi." Bị nói trúng tim đen, Bạch Nguyệt Linh liền cứng họng.

"Tóm lại, giao dịch này là không công bằng ! Nhan Vũ, từ nhỏ cô đã là một Chủ Thần cao cao tại thượng, dụ dỗ đùa giỡn những người đáng thương như ta ký kết khế ước hiến tế linh hồn, ngươi căn bản là không hiểu được những nỗi chua xót của chúng ta...."

Nói xong, nàng ta dồn dập thở dốc.

"Nguyệt nhi, đừng kích động." Lúc này, một giọng nam vang lên.

Một nam tử tuấn lãng duỗi tay ôm lấy Bạch Nguyệt Linh: "Từ từ nói, ta tin, nàng ta sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn...."

Hắn cười nói, lại quay đầu, đối với Nhan Vũ chậm rãi nói: "Giao ấn ký Chủ Thần ra đi, ta biết ngươi sẽ đưa ra câu trả lời chính xác mà. Đúng không, chủ nhân ?"

Hắn như cũ vẫn cung kính nói.

Nhan Vũ nhìn người này, nhất thời hoảng hốt.

Tống Tư Ngôn, đây là người mà trong kiếp sống Chủ Thần tịch mịch, "nàng" đã cho linh hồn hắn đảm nhiệm làm trợ thủ bên cạnh.

Đối phương luôn cẩn thận tỉ mỉ phục vụ hết lòng, thế nên dần dần "nàng" đã nảy sinh tình cảm, thậm chí còn giải kế ước chủ tớ trên người hắn, xem hắn như bằng hữu ngang hàng mà đối đãi.

Nhưng cuối cùng, nam nhân này lại cấu kết với Bạch Nguyệt Linh ở thế giới tu tiên này, hội tụ các lực lượng trong mỗi thế giới lại, đem "nàng" hủy diệt !

Chỉ là, điều khiến Nhan Vũ kỳ quái chính là ——

"Ngươi.... Sao có thể tập hợp được tất cả những khế ước giả (người ký khế ước) ?"

Phải biết rằng, vì muốn được bảo mật, cho nên khế ước sẽ bị ẩn giấu vào sâu trong tiềm thức khách hàng, xóa đi các dữ liệu trí nhớ tương ứng.

Nói cách khác, khế ước giả sau khi lấy được bàn tay vàng sẽ quên đi việc mình từng cùng Chủ Thần ký khế ước, chỉ cho là mình may mắn có được.



"Sao vậy, ngươi còn chưa tin việc mình đã thất bại ?" Tống Tư Ngôn lại nở nụ cười, ngẩng đầu, thần sắc không tự chủ mà lóe lên tia đắc ý.

"Việc giao dịch khế ước được khắc vào trong tiềm thức bọn họ, là ta đã dùng biện pháp đặc thù tiến vào tiềm thức của khế ước giả, ở trong mộng trực tiếp mượn lực lượng linh hồn của họ. Sau khi tỉnh dậy, bọn họ cũng sẽ quên mất chuyện này, cho nên căn bản là không phát hiện ra điều gì dị thường, ngươi hẳn là không nghĩ tới đi ?"

Ừm, đây đúng thật là một sơ hở lớn.

"Thì ra là vậy." Mâu quang Nhan Vũ chợt lóe. "Về sau ta sẽ chú ý......"

"Về sau ?" Bạch Nguyệt Linh trào phúng nói. "Ngươi còn cho rằng mình sẽ có về sau sao ? Nhan Vũ, ngươi đã thua thảm rồi !"

"......Đúng không ?" Nhan Vũ nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí đột nhiên biến đổi, ngay cả cảm xúc đều trở nên bất đồng.

Giống như sự "thống khổ tuyệt vọng" của cô lúc trước đều đã hoàn toàn biến mất, ngược lại biến thành.... Một bộ đang xem kịch vui.

Giây tiếp theo.

Cô ngẩng đầu lên, kéo mũ choàng trên đầu xuống.

Một khuôn mặt tuyệt sắc theo đó hiện ra.

Tóc đen da trắng, gò má nhuốm máu, tóc tán loạn rủ xuống gần như che đi mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy một đôi ngươi đen láy, ưu nhã ma mị.

"Các ngươi cho rằng mình mượn được những cỗ lực lượng này là có thể đánh bại được Chủ Thần sao ?" Bất quá là do "nàng" không đánh trả mà thôi.

Nhan Vũ chậm rãi nói, môi đỏ mấp máy, chân mày nhếch lên mang một vẻ thích thú khó hiểu, toát ra vẻ đẹp thuần thúy nhất.

Nhưng mà, Tống Tư Nhiên nhìn cô, vẻ mặt thoáng chốc đại biến.

"Ngươi là ai ?"

(*) Ở chỗ này ta sợ có nhiều nàng không hiểu nên ta đánh dấu giải thích. Bình thường chúng ta đọc truyện, mở đầu tình tiết truyện sẽ là một khoảng thời gian nào đó của nữ chính/nam chính, cũng chính lúc đó nam/nữ chính mới được tác giả cấp cho bàn tay vàng nghịch thiên. Mà thường thì nam/nữ chính trước đó trải qua rất nhiều đau khổ mới có được bàn tay vàng. Cho nên có nhiều nam/nữ chính chịu không nổi cho đến lúc được cấp bàn tay vàng, cho nên "khí vận sủng nhi" của thế giới chính là nói đến nam/nữ chính khai thông ra con đường đi vào không gian giao dịch của Chủ Thần, dùng linh hồn của mình ký khế ước để được sử dụng bàn tay vàng sớm hơn thời gian nhân sinh tác giả đưa ra. Ta giải thích vậy các nàng hiểu không ?