Chương 1: Hóa Ra Ta Là Mật Thám Của Ma Tông?

Nam Vực.

Thanh Vân Phong- Một trong mười hai Phong của Thiên Khải tông.

Viện tạp dịch chữ Đinh.

Ban đêm.

Rừng Bí Tĩnh.

Từng tia sáng của ánh trăng xuyên thấu qua kẽ hở giữa các lá cây, chiếu xuống mặt đất trong rừng cây ấy, tạo thành các loại vòng sáng có kích thước, hình dạng không giống nhau.

“Đây… Đây…”

Tề Minh cúi đầu, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn không dám để lộ ra chút lạ thường nào, hắn chỉ cố cúi gằm mặt xuống, để không bị những người khác phát hiện.

Đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông mặc huyết bào, đeo mặt nạ bạch cốt, tóc hắn có màu đỏ như máu rất dễ nhìn thấy, hai con ngươi màu đỏ tươi, giống như là lệ quỷ vậy.

Người này chính là Bạch Cốt đạo nhân ở Vạn Ma Quật của Ma Tông, có thực lực Luyện Khí tầng bảy, đám người Tề Minh là thuộc hạ của vị Bạch Cốt đạo nhân này.

“Cất Huyết Quỷ Đan cho kỹ.”

Bạch Cốt đạo nhân chắp tay sau lưng, giọng điệu rất lạnh lùng, “Với cái tư chất vốn có đó của đám phế vật các ngươi, thì e là cả đời này cũng chằng đột phá được Luyện Khí tầng ba.”

“Nhưng mà.”

“Nếu các ngươi trở thành thuộc hạ của bổn tọa, vậy thì một tháng tới, cứ bảy ngày một lần, lại tới đây nhận một viên Huyết Quỷ Đan.”

“Đan dược này có thể kích phát tiềm lực sinh mệnh của các ngươi, làm cho tu vi của các ngươi tăng lên nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn, đủ để các ngươi bước vào Luyện Khí tầng ba trong vòng một tháng, mà không bị trưởng lão ngoại môn của Thanh Vân Phong phát hiện ra.”

“Các ngươi có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Phong ở Thiên Khải tông, chính thức gia nhập vào Thiên Khải tông, trở thành một phần tử của Thiên Khải tông, tới lúc đó, chính là lúc ngươi các ngươi cần báo đáp lại bổn tọa.”

“Cho nên ta… Ta đây là trở thành mật thám của Ma Tông rồi à?”

Tề Minh vừa kinh ngạc lại vừa sợ.

Bây giờ, hắn chẳng dám nói gì, chỉ đành nghiêm túc vểnh tai nghe, thành thật cầm Huyết Quỷ Đan trong tay, cắn răng nuốt viên Huyết Quỷ Đan này xuống bụng trong sự quan sát chăm chú của Bạch Cốt đạo nhân.

“Các ngươi mau chóng tu luyện, để phát huy dược hiệu của đan dược hết mức có thể.”

Bạch Cốt đạo nhân quát.

Xung quanh.

Tám người khác lập tức khoanh chân ngồi, vận chuyển công pháp, huyết khí quanh người bốc lên, khí huyết dày đặc ấy chuyển động, hấp thu linh khí trong thiên địa, chuyển hóa nó thành linh lực của bản thân.

Không còn cách nào khác.

Tề Minh cũng chỉ đành bắt chước theo bọn họ, khoanh chân ngồi xuống, nhưng mà trong đầu hắn lại loạn thành một đống tơ vò, hơn nữa sau khi dược lực của Huyết Quỷ Đan tan ra trong bụng, làm cho nhiệt độ cơ thể của Tề Minh tăng lên, đỏ bừng hết cả người.

Vẫn còn may.

Sau khi Tề Minh xuyên tới đây, trong đầu còn có ký ức của nguyên chủ, hắn tìm được “Thanh Vân Luyện Khí quyết” ở trong đống ký ức đó, nhưng mà hắn lại không biết phải tu luyện thế nào, chỉ đành bắt chước theo các bước trong ký ức của nguyên chủ.

Kết quả chính là.

Dược hiệu của Huyết Quỷ Đan bị Tề Minh lãng phí gần hết.

Một giờ sau.

Tu luyện kết thúc.

Tu vi của tám người kia tăng lên một cách rõ ràng, chỉ có tu vi của Tề Minh là vẫn y như cũ, chẳng có tí biến hóa gì, làm cho Bạch Cốt đạo nhân thấy chán ghét cực kỳ.

“Thật là một phế vật hết đường cứu chữa, ăn một viên Huyết Quỷ Đan, kích phát tiềm lực sinh mệnh, sẽ tiêu hao mười năm thọ nguyên, thế mà tu vi chẳng tí biến hóa gì.”

Bạch Cốt đạo nhân nói thẳng luôn: “Nếu lần sau ăn Huyết Quỷ Đan mà vẫn không có biến hóa gì lớn, thì bổn tọa sẽ lấy linh hồn ngươi đi đốt Thiên Đăng, luyện ngươi thành huyết thi, đề bù lại tổn thất của Huyết Quỷ Đan.”

“Xin sứ giả đại nhân yên tâm, lần sau thuộc hạ chắc chắn sẽ khồn để ngươi thất vọng nữa.”

Tề Minh hoảng sợ, đột nhiên thấy sởn hết cả da gà, hắn hành lễ, nói.

“Mười năm thọ nguyên, mười năm thọ nguyên đó, phải sống ít lại mười năm!”

Tề Minh khóc lóc kể lể ở trong lòng.

Xung quanh.

Tám người khác đều đeo các loại mặt nạ khác nhau, Tề Minh cũng vậy, hắn đeo mặt nạ ác quỷ màu đen, không được để lộ mặt của bản thân ra.

“Cút về hết đi.”

Bạch Cốt đạo nhân nói.

“Vâng.”

“Tuân lệnh.”

“……”



Đám người Tề Minh hành lễ.

Tới khi bọn họ ngẩng đầu lên.

Bạch Cốt đạo nhân ở trước mặt họ đã đi mất tăm từ lâu, ngay cả một tia khí tức cũng không để lại, đám người Tề Minh liếc nhau, trong mắt toát ra sự cảnh giác, rồi bọn họ lại nhanh chóng tách rời đi.

“Chuyện gì thế này hả trời!”

Tề Minh cạn lời nhìn trời xanh, “Đêm qua ta vừa mới hoàn thiện xong “phần mềm treo máy”, đã chuẩn bị đưa vào hoạt động trên thị trường, kết quả ngủ một giấc, thế mà lại xuyên không rồi?”

“Tâm huyết nhiều năm như vậy thành công dã tràng rồi.”

“Đệ tử tạp dịch, mật thám của Ma Tông.”

“Màn mở đầu này khó khăn quá thể.”

Sau đó.

Tề Minh sửa sang lại xong xuôi tất cả ký ức ở trong đầu, biết rõ ràng rành mạch về mười tám năm cuộc đời này của nguyên chủ.

Nguyên chủ là người của một thôn trang tên là Tề gia thôn, năm nguyên chủ mười sáu tuổi, Tề gia thôn gặp phải một đám thổ phỉ, làm hắn cửa nát nhà tan, lại trong lúc vô tình gia nhập vào Thanh Vân Phong, trở thành một đệ tử tạp dịch.

Nhưng mà.

Bây giờ hắn đã nhập tông được gần ba năm, sắp tròn mười chín tuổi, nhưng tu vi vẫn dừng ở cảnh giới Luyện Khí tầng một hậu kỳ, không lên nổi Luyện Khí tầng hai, mà một tháng sau hắn phải tham gia cuộc sát hạch ngoại môn.

Đệ tử tạp dịch sau ba năm nhập tông, nếu không đạt được tới cảnh giới Luyện Khí tầng ba, thì sẽ bị trục xuất ra khỏi sư môn.

Người vượt qua được sát hạch sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.

Đây quy định quy định của Thanh Vân Phong.

Cũng là quy định của cả Thiên Khải tông.

Với tu vi và tư chất của nguyên chủ, là không có chuyện vượt qua được đợt sát hạch ngoại môn, tới lúc đó sẽ bị trục xuất khỏi Thanh Vân Phong, cuối cùng mất đi cơ hội tu tiên.

Mà nguyên chủ đương nhiên là không cam lòng.

Thế nên.

Mấy ngày trước đó.

Nguyên chủ nhận được lời mời của Bạch Cốt đạo nhân, trở thành mật thám của Ma Tông, Bạch Cốt đạo nhân hứa hẹn sẽ giúp nguyên chủ tăng tu vi lên nhanh chóng, nhưng sau khi nguyên chủ gia nhập vào Thanh Vân Phong, thì phải làm việc cho Bạch Cốt đạo nhân.

Bây giờ xem ra.

Hắn hoàn toàn đã nhảy vào trong một cái hố to, muốn nhảy ra cũng không được.

“Bây giờ phải làm sao đây?”

Tề Minh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, “Dựa theo tình hình bây giờ, nguyên chủ chẳng hiểu sao lại ngỏm củ tỏi, cơ thể lại bị ta chiếm mất.”

“Loại cục diện này, bây giờ ta cũng chẳng thể nào nghĩ ra được cách nào tốt.”

“Đầu tiên.”

“Ta hoàn toàn không biết tu luyện, Huyết Quỷ Đan gì gì đó kia, ăn một viên bị thiêu đốt mất mười năm tuổi thọ, một tháng bốn lần, là ta mất luôn bốn mươi năm tuổi thọ đó!”

“Cái này quả thực là mưu sát mà.”

“Tuyệt đối không thể ăn Huyết Quỷ Đan nữa.”

“Ting!”

“Phần mềm treo máy đang download……”

“Đã tải xong.”

“Hoan nghênh sử dụng phần mềm treo máy, một khóa treo máy, tự động tu luyện, vượt ải phó bản, rất an toàn, chúc ngươi sử dụng vui vẻ.”

Ký chủ: Tề Minh.

Cảnh giới: Luyện Khí tầng một hậu kỳ.

Công pháp: Thanh Vân Luyện Khí quyết.

Pháp thuật: Thanh Vân kiếm thuật (Sơ Khuy Môn Kính ).

Pháp bảo: Không có.

Đạo cụ: Không có.

Một khóa treo máy: Có thể mở.

Giao diện của hệ thống rất ngắn gọn.

Tề Minh vừa kích động lại vừa phấn khởi, loại cảm giác này, giống như có một tia sáng chiếu mạnh vào trong bóng đêm, giống như là người lạc lõng trên sa mạch tìm thấy một ốc đảo, khiến cho tinh thần của hắn hăng hái hẳn lên.

Tràn đầy động lực và sự hy vọng.

“Trở về, trở về, về trước rồi lại nói.”



Tề Minh bước nhanh rời khỏi khu rừng cây nhỏ, trở về chỗ ở của hắn ở tạp dịch viện chữ Đinh, mười gã tạp dịch đệ tử ở chung một phòng, trong phòng có giường hai tầng.

Tề Minh tới gần chiếc giường bên dưới ở gần cửa phòng.

Vừa nhìn.

Tề Minh đã có loại cảm giác quen thuộc như tới ký túc xá học sinh.

Đương nhiên.

Phòng của đệ tử tạp dịch rất mộc mạc, chỉ có một gian nhà gỗ rất đơn giản, thêm một phòng vệ sinh công cộng, trừ cái này ra, không còn gì khác.

“Mở một khóa treo máy.”

Tề Minh nhân lúc chín đệ tử tạp dịch khác đang ngủ, hắn nằm lên giường, nhắm mắt lại, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được giao diện hệ thống của phần mềm treo máy.

“Ting!”

“Mở ra thành công.”

“Xin mời lựa chọn công pháp tu luyện và pháp thuật cần treo máy.”

“Thứ nhất: Thanh Vân Luyện Khí quyết.”

“Thứ hai: Thanh Vân kiếm thuật.”

“Bây giờ chỉ có thể mở được một vị trí treo máy, để treo máy tu luyện một bộ công pháp hoặc pháp thuật, nếu muốn mở ra thêm nhiều vị trí treo máy hơn, mời nạp linh thạch.”

“Bây giờ tăng tốc độ tu luyện công pháp và tu vi lên mới là chuyện quan trọng nhất.”

Tề Minh nghĩ thầm, “Chọn Thanh Vân Luyện Khí quyết.”

“Ting!”

“Thanh Vân Luyện Khí quyết đang trong quá trình treo máy…” (Lời nhắc nhở thân thiện: Nạp linh thạch có thể tăng tốc độ treo máy tu luyện lên.)

“Linh thạch.”

Tề Minh hơi trầm ngâm, “Trong trí nhớ của nguyên chủ, gần ba năm nay hắn vẫn luôn ăn mặc cần kiệm, nhưng cũng chỉ mới tiết kiệm được chín viên linh thạch hạ phẩm, lại bị tên Bạch Cốt đạo nhân kia lừa mất tám viên, chỉ còn lại một viên cuối cùng.”

“Giấu ở…”

Tề Minh lật người, tay phải hắn lục lọi trong góc giường một hồi lâu, mới lấy ra được viên linh thạch hạ phẩm giấu ở trong khe hở của tấm ván gỗ.

Linh thạch hạ phẩm.

Giống như bạch ngọc thạch loại băng nhu, to bằng ngón tay cái, có hình thoi, tản ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ.

“Ting!”

“Kiểm tra đo lường thấy ký chủ có một viên linh thạch hạ phẩm, có thể mở ra phó bản, sử dụng một viên linh thạch hạ phẩm làm vé vào cửa, có thể treo máy phó bản một lần.”

“Mở đi.”

Tề Minh nói.

“Ting!”

“Mở ra thành công, vào phó bản dành cho Luyện Khí tầng một: Sơn tặc ở Khô Lâu Sơn.”

Và thế là.

Trong đầu Tề Minh hiện lên một hình ảnh, giống như là đang chiếu phim vậy, nhưng lại càng giống CG vượt ải hơn, nó đang chiếu với tốc độ rất nhanh.

Trong hình ảnh.

Đêm đen lộng gió.

Trên Khô Lâu Sơn có một đám sơn tặc, có hơn trăm người, chiếm cứ nơi này, đốt nhà gϊếŧ người cướp của, không chuyện ác nào là không làm, gieo họa cho các bá tánh xung quanh.

Đêm nay.

Có một vị kiếm tiên đại hiệp từ trên trời giáng xuống, lúc đầu hắn tay không tấc sắt, nhưng hắn đã nhanh tay cướp một thanh kiếm sắt trong tay sơn tặc, hùng dũng chém gϊếŧ đám sơn tặc ấy, máu tươi của đám sơn tặc ấy rải đầy đỉnh Khô Lâu Sơn, thi thể của sơn tặc nằm đầy đất.

Không biết từ lúc nào.

Tề Minh đã ngủ rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tề Minh tỉnh dậy.

“Ting!”

“Ngươi treo máy một đêm ở phó bản “Sơn tặc ở Khô Lâu Sơn”, vượt phó bản một lần, nhận được: một viên Giải Độc Đan, một thanh kiếm Khô Lâu pháp, mười viên linh thạch hạ phẩm.”

“Đây là sáng tinh mơ đã gặp chuyện tốt đây mà.”

Tề Minh vui mừng quá đỗi.